*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
ực ực ——
Đoàn người vây xem cùng nhau nuốt nước bọt, chẳng ai nghĩ tới chuyện Tiêu Phượng Ngô có thể ác như vậy, xuống tay với một lão già năm mươi tuổi, Mẫn Thượng Thiệnở phía xa, thu tất cả vào mắt, xua tay ra hiệu cho hạ nhân khiêng Lý Tư Mâu nhấc đi, sau đó đi tới trước mặt Tiêu Phượng Ngô, nét mặt thả lỏng: “Tư Hành đã không còn việc gì nữa, Mẫn gia ta, nợ một món nợ ân tình của ngươi.
Tiêu Phượng Ngô căn bản không cảm kích, ngửa đầu nhìn mây trên trời: “Bây giờ thì không sao, không có nghĩa là sau này không sao, thế thúc vẫn nên ngừng tay, những kẻ buôn thuốc không thể sống sót, bệnh của Mẫn Tư Hành, nói không chừng là báo ứng của ông trời.”
Mẫn Thượng Thiện nghe vậy hơi híp mắt lại: “Tiêu gia cũng có lúc cường thịnh, cũng chưa từng tích đức, việc mua bán thuốc phiện chẳng phải cũng không ngừng lại sao.”
Tiêu Phượng Ngô cười toe toét buông tay: “Cho nên, nhà ta hiện tại đã gặp báo ứng, chết thì đã cũng chết, bỏ trốn thì cũng đã bỏ trốn rồi, chẳng lẽ thế thúc muốn theo dấu xe đổ của nhà ta?”
Mẫn Thượng Thiện nghe vậy nghẹn lại, một ngụm khí mắc kẹt trong ngực không lên không xuống, đại khái là chưa từng thấy ai có thể đem chuyện gia đình tan nát lại nhẹ nhàng như vậy, cuối cùng phất tay áo, ra hiệu quản gia tiễn khách.
Tiêu Phượng Ngô kéo ống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-lam-dan-ong-an-com-mem/946599/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.