*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bệnh của Mẫn Tư Hành thật sự đã đến giai đoạn cuối, trên mặt trên người nổi đầy nước mụn màu đỏ, nhô lên thành từng cái bọng máu, có mấy cái vỡ rồi, máu trong bọc trong suốt chảy ra ngoài một cách dữ dội, có lẽ là sợ chạm vào vết thương, hắn quần áo trên người đều bị lột sạch, xa nhìn giống như cả người đầy máu.
Tiêu Phượng Ngô dùng khăn trắng che miệng mũi, hắn bị mùi máu tanh xông tới trợn tròn mắt, duỗi hai đầu ngón tay vén tấm chăn mỏng trên người Mẫn Tư Hành liếc nhìn, phát hiện những tổn thương màu hồng nhạt và đường mạch máu đã lan đến bên hông. Hắn mở khăn rồi buộc ở sau gáy, che hơn nửa khuôn mặt, lúc này mới bắt mạch cho Mẫn Tư Hành.
Mạch đập vô lực, hơi thở yếu ớt, Tiêu Phượng Ngô bẻ xương hàm gã, phát hiện hàm răng ngậm chặt, căn bản không đút nổi thuốc, cưỡng ép rót thuốc vào chỉ sợ thuốc chảy vào cuống họng. Hắn suy nghĩ một chút, đề bút viết xuống hai toa thuốc, nói với người hầu bên cạnh: “Đem dược liệu của phương thuốc thứ nhất trộn lại với nhau, sau đó ép thành bột mịn, cần hai mươi cân, thêm nước vào dược liệu của phương thuốc thứ hai, nấu với lửa lớn cho thành cao, xong thì bôi lên người hắn, chuẩn bị ngân châm, đốt lò than, khi ta muốn dùng thì bưng lại đây.”
Ngón tay trỏ của Mẫn Tư Hành đã sưng bầm, Tiêu Phượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-lam-dan-ong-an-com-mem/946598/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.