Thẩm Diệu Bình bị y lôi một cái mà lảo đảo, vẫn kiên trì muốn chạy tới Điểm Vân Các. Tạ Ngọc Chi trực tiếp che miệng gã rồi cưỡng ép túm người về Khúc Phong viện, nô bộc bên cạnh không rõ nguyên do thấy thế đều âm thầm thay cô gia rơi một giọt nước mắt chua xót.
Đến Khúc Phong viện, là địa bàn của Tạ Ngọc Chi, y đẩy Thẩm Diệu Bình lên ghế, dặn dò Kim Ngân đóng cửa lại, thở một hơi, cười lạnh nói: “Kêu cái gì, sao không kêu nữa đi.”
Úi trời ơi, làm như ta không dám kêu vậy đó?
Thẩm Diệu Bình lại bắt đầu giở trò: “Nhạc phụ đại nhân! Con biết là ai… Á!”
Tạ Ngọc Chi lấy tay bịt miệng gã, sát vào người gã thấp giọng trách cứ: “Vô liêm sỉ khốn kiếp, không lương tâm, ta trèo lên nóc nhà là vì ai?”
Thẩm Diệu Bình trừng mắt nhìn, bị bịt miệng nói không được, chỉ là yên lặng đưa tay ra với Tạ Ngọc Chi, ra kí hiệu ‘tiền’, con ngươi đen lẳng lặng nhìn gã, biểu lộ thông tin.
Đưa ta ngân phiếu.
Có tiền dễ nói chuyện.
Trên thế giới này chỉ có tiền có thể bịt miệng ta thôi.
“…”
Tạ Ngọc Chi vô cảm rút hầu bao màu xanh đen trong tay áo Thẩm Diệu Bình, sau đó dùng lực ném vào lồng ngực gã, lạnh lùng nói: “Nửa đời sau nhà ngươi ở cùng với nó đi.”
Thẩm Diệu Bình mở ra hầu bao nhìn, bên trong chính là bảy tấm ngân phiếu một ngàn quán, không nghĩ tới tiền thật sự để ở trong này, gã cảm khái Tạ Ngọc Chi thật thông minh, lại nịnh nọt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-lam-dan-ong-an-com-mem/946509/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.