Tạ Ngọc Chi sâu xa liếc gã một cái, tay thay gã sửa lại cổ áo một chút, vỗ nhẹ hai lần nói: “Như vậy là tốt, nếu như ngươi ngoan không đi trêu hoa ghẹo nguyệt, tiền tự nhiên vẫn là của ngươi, nếu không ngoan… Cũng đừng trách ta giúp ngươi bảo quản.”
Yên tâm đi, vì tiền ta sẽ không làm thế.
Lòng Thẩm Diệu Bình phức tạp, mơ hồ cảm giác mình lộ một nhược điểm trí mạng, đem cái túi tiền tràn ngập nguy cơ đi ra ngoài tuần phố, qua Dạ Xuân lầu thì đánh đường vòng, Tiền Thông hết lời khen ngợi gã: “Đại nhân thực sự là oai hùng bất phàm, so với những người tiền nhiệm tới nay, không thấy mấy công tử bột công tử ca kia gây rối, cũng không thấy họ phóng ngựa.”
Thẩm Diệu Bình nói: “Mới ngày thứ hai, chưa nhìn thấy, nói không chừng…”
Lời còn chưa dứt, cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến tiếng sạp hàng bị lật tung, bốn phía bách tính kinh ngạc hoảng hốt, tan tác như chim muông, định thần nhìn lại, chỉ thấy giữa đường có bốn, năm đại hán khôi ngô, mặt dài mũi ưng, trường bào bằng da, bên hông là đai lưng, chân mang giày bó, hai bên có bím tóc, không giống nhân sĩ Trung Nguyên.
Tiền Thông xuất thân từ trong quân ngũ, trong nháy mắt cảm thấy mất mặt, hắn híp mắt một cái, không xác định nói: “Đại nhân, hình như là người Liêu.”
Một năm trước, Liêu quốc xâm phạm biên cương Đại tấn, hoàng thượng đặc phái Phủ Viễn tướng quân đi trấn áp, đánh một trận nửa năm có thừa, khiến quân Liêu thảm bại, sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-lam-dan-ong-an-com-mem/946508/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.