Mộ Dung Phong nghe những lời đó, tronglòng dường như có sóng động, một lát sau bỗng mỉm cười: “Doãn tiểu thưtừ xa đến, cũng phải để tôi hết lòng tiếp đãi, ngày mai tôi muốn mờiDoãn tiểu thư đến nhà tôi ăn bữa cơm, không biết Doãn tiểu thư có vuilòng đến dự không?”.
Tĩnh Uyển từ chối hai câu rồi cũng nhậnlời. Mộ Dung Phong lại hỏi: “Không biết Doãn tiểu thư hiện giờ ở đâu,ngày mai tôi phái người đến đón”. Tĩnh Uyên liền nói cho anh biết tênnhà trọ, anh hơi chau mày, lập tức cười nói: “Thừa Châu là nơi hẻo lánh, không thể so được với cố đô Càn Bình phồn hoa, quán trọ đó e rằng sẽlàm khổ tiểu thư rồi, chị Ba và Doãn tiểu thư rất có duyên, chị ấy cũngrất hiếu khách. Nếu Doãn tiểu thư không chê, có thể chuyển về đây ởkhông?”
Tĩnh Uyển nghe anh mời mình về ở trongĐào phủ, trong lòng đương nhiên thấy kỳ lạ, do dự một lát thấy ánh mắtánh sáng ngời, nhìn thẳng vào mình, đôi mắt đó giống như bầu trời đêmsâu thăm thẳm. Cô nhất thời liền quyết định, nói: “E rằng làm phiền chịba anh, vậy ngại lắm”.
Môi anh hé nụ cười, nói: “Chị ấy làngười rất hiếu khách, Doãn tiểu thư yên tâm”. Anh vừa nói vừa ấn chuônggọi người, vì biết anh ở đây cho nên không phải là người hầu của Đào gia mà là tùy tùng của anh đi vào đợi lệnh, anh liền nói cho tùy tùng địachỉ quán trọ, dặn dò: “Đi lấy hành lý của Doãn tiểu thư”, lại nói: “Nóivới chị ba tôi một tiếng, bảo là tôi có việc mời chị ấy đến”.
Mộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-kip-noi-yeu-em/2342801/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.