Bên ngoài vang lênnhững âm thanh khe khẽ, Tĩnh Uyển hơi hoảng hốt quay mặt đi, là trờimưa. Mưa xuống rất nhanh, tiếng mưa tí tách rớt lên cành, lá cây. Vốn là đầu hạ, nhưng vì trận mưa này luôn khiến người ta nhớ đến cuối thu, một chút lạnh lẽo thấm vào trong tim gan, dường như cô lại trở nên sợ hãi.
Cô nhớ đến lúc nhỏ,chỉ khoảng bảy, tám tuổi, gia đình vẫn còn sống ở căn nhà cũ, mùa hètrời bỗng đổ mưa, cô và Kiến Chương ở sau vườn, cô lấy gạch chặn rãnhnước, cả vườn toàn là nước, cô kéo anh nghịch nước ở trong vườn. Toànthân ướt đẫm, giống như hai chú chim ướt mềm, nhưng vui vẻ biết bao,tiếng cười giòn tan biết bao. Cuối cùng vú nuôi tìm thấy họ, bà vừa lovừa bực kéo họ vào phòng, cha rất tức giận thuận tay liền lấy chổi lônggà đánh cô, Kiến Chương sợ hãi quỳ xuống: “Bác, bác, là cháu nhát thờinghịch ngợm, không liên quan đến em ấy”.
Lúc nhỏ anh luôn gọi cô là em gái, bảo vệ cô, lén lút viết chữ giúp cô, vì cô không thíchluyện chữ, nhưng hàng ngày phải tập viết chữ nộp bài, ở nhà anh viếtgiúp cô mấy tờ liền, để cô đối phó. Đến bây giờ, nét chữ của anh cũnggiống cô mấy phần.
Không biết từ baogiờ, anh không gọi cô là em gái nữa, là lúc đi học sao? Cô học trườngnữ, là trường của người nước ngoài lập ra, bạn học trong trường đều làtiểu thư con nhà giàu quyền quý. Mới tí tuổi cũng biết so đo, so giathế, so thời thượng, so quần áo mới, cô luôn là người xuất sắc nhất,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-kip-noi-yeu-em/2342785/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.