Tĩnh Uyển vốn đangtrong giai đoạn dưỡng thương, trên đường cực kì mệt mỏi, vất vả cô sợcha lo lắng, cố gắng không để lộ ra, chỉ cắn răng chịu đựng. Về đến CànBình, xuống xe dường như mệt mỏi lên đến cực điểm, cô không muốn nóithêm một câu. Suốt dọc đường Doãn Sở Phàn lo lắng không nguôi, lúc xuống tàu mới thở phào một tiếng, nói: “Cuối cùng cũng đến nhà rồi”.
Tiếng cười ồn àotrên sân ga, lần này đi Thừa Châu, chỉ mấy tháng, nhưng cô lại có cảmgiác như cả một đời, dường như tách biệt với thế giới này là một tầngsâu, đầu óc choáng váng, cô cố gắng lấy tinh thần xuống xe, chân đặtxuống đất, trái tim vẫn dập dềnh. Họ đã điện báo cho gia đình từ trước,lái xe trong nhà đón được họ mới thở phào mặt mày hớn hở nói: “Lão gia,đại tiểu thư, hai người đã về rồi, phu nhân sớm đã giục chúng tôi đi đón đó.”
Tĩnh Uyển cảm thấymình yếu ớt đền cực độ, mệt đến cực độ, ngồi trên xe cô chỉ muốn mau vềnhà, đến lúc về nhà vừa xuống khỏi xe bỗng nhiên như có sức lực cô bướcnhanh vào phòng khách: “Mẹ, Mẹ!”. Doãn phu nhân đã ra đón, cô lao vàolòng mẹ, giống như đứa trẻ òa khóc thành tiếng. Doãn phu nhân ôm lấy cô, cô khóc lớn hu hu như thể muốn trút ra hết những đau đớn tủi nhục gầnđây. Doãn phu nhân không kìm được rơi lệ nói: “Về là tốt rồi,về là tốtrồi…”
Cô ôm lấy cánh taymẹ, giống như ôm lấy khúc củi mục cuối cùng, cứ thế khóc nức nở. Cô chưa từng yếu đuối thế này, cũng chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-kip-noi-yeu-em/2342783/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.