Gió lạnh thổi tới, lay động mấy tán cây xào xạc.
Nam Hạ xuống xe, hắt xì một cái, ý thức được hôm nay mình mặc hơi ít quần áo.
Cô ngước nhìn logo "Khuynh Thành" to lớn trên đầu, thở dài một hơi.
Rốt cuộc cũng chịu đựng được đến thứ sáu.
Cuối tuần...
Ít nhất cũng có hai ngày không phải đối mặt với Cố Thâm.
Tối đó anh đè cô trong thang máy, hỏi cô vì sao lại cho rằng anh đặt canh gà vì cô, cô thật sự không biết phải đáp lời thế nào.
Chỉ là một loại trực giác thôi.
Bất quá nói cho cùng vẫn là cô tự mình đa tình. Nam Hạ lúng túng không thôi.
Anh hỏi cô như vậy, cô cũng không biết rốt cuộc anh muốn gì.
May mà lúc đó tài xế gọi nói mình đã đến nơi, Cố Thâm mới thả cô đi.
Sáng hôm sau, đến tin nhắn nhắc bôi thuốc Nam Hạ cũng không nhắn.
Mấy ngày kế tiếp, cô mơ hồ cảm nhận được Cố Thâm vẫn có vấn đề gì đó với cô nhưng nghĩ kĩ lại vẫn là không có gì.
Tuy năm đó ai ai cũng nói anh đào hoa nhưng thực ra anh là một người đàn ông chung thủy, từ khi hẹn hò với cô, một ánh mắt nhìn nữ nhân khác anh cũng không có.
Nếu đã vậy chẳng lẽ cô đã hiểu lầm thật, anh chẳng có ý tứ gì cả. Chỉ là tiện đường đưa cô về nhà, canh gà là muốn bồi bổ cho nhân viên, không phải cố ý đặt vì cô?
*
Treo bộ quần áo với đường chỉ đã cố định lên móc treo có thể di chuyển được ở hành lang,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-kiem-che-duoc/227889/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.