Đoàn trường chúng tôi được đón tiếp rất nồng nhiệt, có người hướng dẫn đưa chúng tôi đến tận nơi tổ chức. Đó là một cái hội trường có sức chứa một ngàn người với ghế ngồi được bọc nhung đỏ sang trọng, có hẳn máy điều hoà và hệ thống đèn chùm chiếu sáng, trông cứ như một cái rạp hát. Có cần khoa trương thế không? Mà cũng phải, trường này bên ngoài đã lộng lẫy thế rồi thì bên trong không thể tồi tàn được.
Đội hùng biện của Châu Châu rất may mắn bốc được số thứ tự cuối cùng nên có rất nhiều thời gian để chuẩn bị. Trong thời gian này, tôi chỉ nghe mọi người thảo luận những vấn đề không thuộc thế giới của mình, càng nghe càng nhức đầu. Hội trường vì cuộc thi sắp bắt đầu mà mọi người ra ra vào vào làm không khí trở nên ngột ngạt, ồn ào hơn. Tôi không thể ở đây được nữa nên đành nói nhỏ với Châu Châu rằng mình cần ra ngoài đi dạo một lát, khi nào cô ấy bắt đầu thi thì tôi sẽ canh giờ trở lại. Châu Châu cũng hiểu, bảo tôi đừng đi lung tung xa quá, bị người khác ức hiếp thì phải điện thoại cho cô ấy ngay. Thật là, Châu Châu dặn dò còn hơn cả mẹ già của tôi ở nhà.
Tôi men theo hướng bên trái có lối đi thoát ra khỏi hội trường, ra được bên ngoài rồi thì cảm giác cũng dễ chịu hơn. Quan sát xung quanh thấy khuôn viên trường đã vắng vẻ hơn lúc nãy, bây giờ chỉ còn học sinh của trường THPT Trọng Điểm A hoặc là chia tốp tám chuyện, hoặc là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-khoang-cach/92807/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.