Tôi thề rằng mình đã kể cho Châu Châu nghe chuyện về Vương Nguyên Minh một cách tự nhiên nhất. Cái gì không cần nói sẽ lướt qua, không bộc lộ cảm xúc bản thân quá nhiều, minh bạch rõ ràng tôi và Vương Nguyên chẳng qua chỉ là tình cờ gặp nhau, thế mà vẫn phải chịu thua khả năng suy đoán thần thông quảng đại của cô ấy. Sau khi nghe tôi kể xong, Châu Châu đưa cho tôi một kết luận "Có phải cậu đã thích Vương Nguyên Minh rồi không?"
Tôi chậm chậm suy nghĩ về câu hỏi này. Thích? Cảm mến có được xem là thích? Tôi không rõ lắm, vì với một người mới gặp được ba lần thì tôi biết nên khẳng định cảm xúc bản thân là gì đây? Như vậy có quá nhanh để thích một người?
Châu Châu thấy tôi mãi trầm mặc không trả lời nên tiếp tục "Đừng nói với tớ là cả bản thân cậu cũng không rõ?"
Tôi không giấu giếm khẽ gật đầu.
"Haizz..." Châu Châu thở dài một tiếng rồi tiến đến choàng vai tôi "Ngốc à, làm sao cả thích người ta hay không cũng không rõ. Có biết tại sao tớ suy đoán rằng cậu thích cậu ta không?"
Cái này tôi biết nha, tôi gật đầu trả lời "Biết, vì cậu là đứa có tài xuyên tạc mọi chuyện, may mắn thì trúng một chuyện"
Châu Châu nghe tôi nói vậy liền không ngần ngại cho tôi một cái cốc lên đầu, tôi ôm đầu ai oán "Không biết thì đừng có nói tớ xuyên tạc. Ngược lại, chính cậu mới là đứa tiết lộ tất cả"
"Tớ có nói hay bộc lộ cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-khoang-cach/1941261/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.