Mười bảy năm sinh ra trên cuộc đời này không phải lúc nào tôi cũng là đứa con ngoan ngoãn, nghe lời. Có những lúc, tôi thực hiện những cuộc nổi loạn ngầm mà ba mẹ tôi không hề hay biết.
Ví như lúc tám tuổi, mẹ già cấm tôi không được chơi đồ hàng bằng lửa nhưng tôi vẫn lén mẹ rủ mấy đứa trong xóm trốn vào bụi cây sau nhà, thu gom những nhánh cây nhỏ tạo lửa. Cả đám chỉ nướng mấy cái bánh tráng ăn thôi mà vui nổ trời, cảm giác ăn ngon cứ như nếm được mỹ vị trên đời.
Ví như lúc mười ba tuổi, lớp được vắng tiết học nhưng tôi không hề về nhà, rong chơi theo đám bạn đi trộm dâu ở một vườn dâu gần trường. Lúc đó cả đám bị chó canh vườn đuổi theo, chạy đến thục cả mạng, sau này tôi lại xem nó là kỉ niệm không thể nào quên của thời cấp hai.
Hay ví như lúc mười lăm tuổi, tôi đam mê nhóm nhạc BEAST của Hàn Quốc nhưng nhà chưa có kết nối internet giống như bây giờ, tôi đã lặn lội chạy trên con "điện sắt" lên thị trấn vào một tiệm internet để tải hình, các bài hát, các chương trình thực tế của họ về nhà xem cho thoả thích. Có hôm vì mải mê quá mà tối muộn tôi mới về đến nhà, lúc đó tôi liền lấy cớ đi học thêm để tránh được những câu hỏi tra khảo của mẹ già.
Tôi biết những lần nổi loạn đó là không tốt, nhưng cuộc sống có mấy khi được vui vẻ và làm những việc mình thích chứ? Chỉ cần biết giới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-khoang-cach/1941259/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.