Cũng là hai chuyến xe bus, cũng là 20km, cũng là gốc cây quen thuộc này, tôi lại đứng đây đợi Vương Nguyên Minh tan trường.
Tính ra tôi đến đây gặp cậu ấy thường xuyên, còn cậu ấy đã lâu rồi chưa gặp lại tôi. Nghĩ đến thình lình xuất hiện trước mặt cậu ấy, liệu có làm cậu ấy được phen kinh hãi không? Chưa kể đến điều tôi muốn nói lại là tỏ tình với cậu ấy.
Tiếng chuông bắt đầu vang lên báo hiệu tan trường, tôi cũng vì vậy mà bắt đầu căng thẳng. Tôi sẽ khó quên được giây phút tôi chuẩn bị tỏ tình ngày hôm nay, tưởng chừng như hàng ngàn nơron não hoạt động với công suất tối đa, tim thì đập nhanh như có một cuộc chạy đua marathon. Cho đến khi hình ảnh tôi cần nhìn thấy xuất hiện thì mọi thứ hoàn toàn đình trệ.
Hôm nay Vương Nguyên Minh tan học sớm hơn mọi khi, bất ngờ là trên tay lại không có cuốn sách nào. Cậu ấy chen lẫn trong nhiều người, bước đi dưới trời chiều còn vương chút nắng đỏ. Hai tuần không gặp, cậu ấy có vẻ khang khác. Không biết là ở điểm nào nhưng đang đi giữa nhiều người như thế lại cảm thấy bóng dáng cậu ấy thực lặng lẽ.
Bóng dáng ấy khiến tôi dẹp hết do dự bước ra khỏi gốc cây, ánh mắt không rời nhìn về phía cậu ấy mà quyết định bước đến. Chẳng biết tại sao, chỉ biết rằng trông thấy cậu ấy như đang cần một ai đó ở bên ngay lúc này.
Nhưng đó có lẽ là suy nghĩ của riêng tôi. Vì tôi còn chưa kịp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-khoang-cach/1941253/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.