🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Cái gì gọi là thông minh bị thông minh hại, tôi chính là ví dụ điển hình. Cái gì gọi là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, tôi cũng chính là ví dụ điển hình.



Trong bóng tối của con hẻm nhưng vẫn có ánh sáng lúc mờ lúc tỏ của ánh đèn đường, tôi mặc niệm cho số phận đen đủi của mình. Nơi tôi đang đứng đã là ngõ cụt, lối đi duy nhất chính là hướng đám người kia đi đến. Thậm chí một lùm cây nhỏ để trốn cũng không có, muốn tránh mặt bọn họ cũng vô cách. Tôi đành chơi trò chơi may rủi với ánh đèn đường, mong rằng lúc bọn họ đi ngang qua tôi sẽ nhận được "cái tắt" của nó chứ không phải là "cái chớp".



Tiếng bước chân mỗi lúc một gần và rồi từ ánh sáng yếu ớt hướng ngược lại tôi trông thấy có hai người đàn ông đi tới. Ánh sáng không đủ để tôi nhìn rõ khuôn mặt họ như thế nào, chỉ biết một người cao lớn vạm vỡ, còn người kia nhỏ con, không cao hơn đứa lùn như tôi là bao.



Tôi sợ hãi đến cả thở cũng không dám thở mạnh, cầu mong cho bọn họ cứ đi ngang qua mà đừng nhìn thấy tôi. Toát mồ hôi giữa đêm se lạnh, tôi không ngừng lẩm nhẩm "chớp, tắt, chớp, tắt,....." theo nhịp tiếng rè rè của cái bóng đèn.



Khi họ đã đến, lần này chớp,..... đúng rồi hãy tắt đi. Nhưng chờ rồi chờ, rốt cuộc nó vẫn sáng, sáng đến khi họ hoàn toàn nhìn thấy tôi.



Chết tiệt! Cả cái đèn đường cũng ức hiếp tôi là sao?



"Ê, xem kìa"

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-khoang-cach/1941251/chuong-23.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Không Khoảng Cách
Chương 23: Người xấu cứu nguy
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.