Trần Thúc đi trước, Giang Tiểu Nhạc theo sau, hai người lần lượt ra khỏi sòng bạc.
Trời đã sắp tối, nắng chiều mờ nhạt bao phủ con đường quanh co cũ nát, Trần Thúc im lặng đi phía trước, Giang Tiểu Nhạc gọi một tiếng, "Trần Thúc."
Trần Thúc phớt lờ cậu.
Bước chân Giang Tiểu Nhạc lảo đảo, suýt nữa té xuống, cậu lại gọi, "Trần Thúc!"
Lần này Trần Thúc mới chậm chạp quay lại, anh nhìn Giang Tiểu Nhạc lấm lem bụi đất, trên mặt vừa dính máu vừa dính bột trắng, còn có mấy vết bầm tím nhìn hết sức thê thảm, nhịn không được mắng, "Ngu xuẩn."
Giang Tiểu Nhạc nhìn Trần Thúc, có chút luống cuống.
Trần Thúc nhìn sòng bạc phía xa, trái tim căng cứng rốt cuộc thả lỏng phần nào, lúc này mới nhận ra cả người mình đầm đìa mồ hôi, sau lưng lạnh toát. Anh bình tĩnh mò thuốc lá, ngón tay khẽ run, bật hộp quẹt mấy lần không lên lửa nên bực bội định đập bể hộp quẹt, Giang Tiểu Nhạc đưa tay giành lấy rồi bật lửa đốt thuốc cho anh.
Trần Thúc liếc Giang Tiểu Nhạc một cái, cậu vừa định mở miệng thì điện thoại reo lên, do dự một lát rồi vẫn nghe máy.
Là Chu Lương.
Chu Lương nói: "Nhạc Nhạc, mày không sao chứ? Tao vừa định báo cảnh sát thì thấy Trần Thúc xông vào......"
Hắn nói một tràng dài, Giang Tiểu Nhạc đáp: "Tao không sao."
Chu Lương thở phào nhẹ nhõm: "Không sao là tốt rồi, tự dưng mày đi tìm anh Triệu, còn nói nếu mày không ra thì báo cảnh sát làm tao sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-khiet/3575594/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.