Triệu Tứ vừa dứt lời thì Giang Tiểu Nhạc bị túm đầu nện mạnh xuống đất, bột trắng dính lên gò má như vết nứt trên băng, rốt cuộc trên mặt cậu cũng lộ ra vẻ phản kháng.
Trần Thúc nói không được dính vào ma túy.
Không được —— Trần Thúc, Trần Thúc!
Con ngươi Giang Tiểu Nhạc run rẩy, hơi thở ngừng lại, ra sức giằng co. Nhưng cậu càng giãy giụa thì Triệu Tứ càng hả hê, hắn túm gáy Giang Tiểu Nhạc rồi hung tợn nói: "Chẳng phải muốn tao tha cho mày sao?"
"Hút một hơi rồi tao thả mày đi, trời cao biển rộng, mày muốn đi đâu thì đi đó." Hắn thì thầm với Giang Tiểu Nhạc, cậu càng giãy giụa kịch liệt hơn, khi Triệu Tứ đưa tay ra, cậu cắn cổ tay hắn một cái. Triệu Tứ hét thảm một tiếng rồi hung hăng bạt tai Giang Tiểu Nhạc, tay trái chụp lấy cổ cậu nện mạnh vào góc bàn bên cạnh.
Giang Tiểu Nhạc kêu rên, miệng hé ra, máu ướt chảy xuống làm loang lổ cả khuôn mặt.
Triệu Tứ nhìn dấu răng trên cổ tay, cậu cắn quá mạnh làm da tróc thịt bong, đau đến run rẩy, Triệu Tứ căm hận đá mạnh Giang Tiểu Nhạc một cú.
Hắn cười lạnh: "Không hút chứ gì, vậy hôm nay ông sẽ thưởng cho mày đồ tốt."
Hắn lấy ra một ống tiêm, cây kim rất mảnh, hắn búng nhẹ rồi đưa lại gần Giang Tiểu Nhạc. Xuyên qua lọn tóc ướt nhẹp, Giang Tiểu Nhạc thấy ống tiêm trong tay Triệu Tứ thì hơi thở lập tức trở nên gấp rút, muốn giãy giụa nhưng tay chân đều bị giữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-khiet/3575593/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.