Giang Tiểu Nhạc còn chưa kịp phản ứng thì cả người đã bị lôi tuột vào nhà Trần Thúc, lưng dựa vào cửa, trước mặt là Trần Thúc quạu quọ, đầu óc cậu choáng váng nhưng vẫn cứng cổ nói: "Tôi không có tiền."
Trần Thúc thản nhiên nhìn cậu, "Cho thiếu."
Giang Tiểu Nhạc không nói gì, nửa ngày sau mới lên tiếng: "Con người anh sao lại thế chứ?"
Trần Thúc nhe hàm răng trắng đều tăm tắp, vỗ mặt cậu nói: "Ông là vậy đấy, giờ mới biết à? Muộn rồi!"
Anh xỏ dép lê ung dung quay người đi tới ghế salon rồi bảo Giang Tiểu Nhạc, "Tự tắm rửa sạch sẽ đi."
Qua một lúc lâu Giang Tiểu Nhạc mới ậm ừ tìm phòng tắm rồi lảo đảo đi vào trong.
Trần Thúc ngồi xếp bằng trên ghế salon, tiếng nước ào ào vọng ra từ phòng tắm, anh lơ đễnh xem tiết mục cuối năm náo nhiệt, nhất thời cảm thấy nhà mình có thêm chút sức sống.
Anh bóc hạt dẻ cười quăng lên cao rồi há miệng hứng, Gala cuối năm trên TV đã đến tiết mục hí khúc, tiếng chiêng trống xen lẫn với giai điệu kinh kịch, Trần Thúc cũng ngâm nga hát theo vài câu.
Giang Tiểu Nhạc tắm rất lâu, Trần Thúc gạt đống vỏ hạt dẻ trên bàn vào thùng rác rồi nóng nảy cất giọng gọi, "Giang Tiểu Nhạc, cậu tắm xong chưa hả?"
Nhớ đến bộ dạng đứng không vững của Giang Tiểu Nhạc, anh tặc lưỡi mang dép lê lẹt xẹt đi tới đập cửa, "Giang Tiểu Nhạc!"
Bên trong vọng ra tiếng ấp úng của Giang Tiểu Nhạc, "Xong...... Xong rồi, chờ chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-khiet/3575567/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.