Đoàn xe chậm rãilăn bánh khỏi cửa thành.
Dân chúng đứngxem xì xào bàn tán.
“Thật là phôtrương!”
“Đến Hà Namcứu trợ thiên tai, hơn nữa còn là do sủng phi của hoàng thượng đích thân đảmnhiệm nữa đó!”
“Hèn chi!”
. . . . .
Nghe được nhữnglời bàn tán ấy, miệng ta đã muốn mở thật to. Nhớ lại ngày đó.......
Tử Dương cung.
Ta đứng trướcbức tranh sơn thủy, nhẹ giọng hỏi: “Hoàng thượng xử lý thế nào?”
Phía sau ta làtên thái giám Cẩm Phúc. Tuy không phải là thái giám đại tổng quản, nhưng tốtxấu gì cũng nhiều năm hầu hạ bên người Hoàng đế, chẳng qua ở trong cung nhậnlấy bổng lộc của ta, mà ở ngoài cung, người nhà, con cháu cũng đều được cha taban cho cơm no áo ấm. Cho nên, hắn chính là người của ta.
Lúc này, hắnkính cẩn lên tiếng: “Bẩm Nghi phi, sau khi Hoàng thượng thượng triều, lập tứccho triệu Tể tướng, Hộ Bộ Thượng Thư hai vị đại nhân vào cung!”
Hừ, quả nhiên làhai lão hồ ly này, ỷ vào chính mình là cữu cữu (cậu)của hoàng đế, âm thầm làm trung gian kiếm tiền bỏ túi riêng.
“Kết quả?” Ta hờhững hỏi.
“Sau khi Hoàngthượng cất tiếng hỏi, Tể tướng cùng Trình đại nhân cùng hô ‘Vi thần thất trách’.Sau đó bảo việc này vô cùng nghiêm trọng, bọn họ đang thận trọng nghiên cứu,đang muốn trong vòng hai ngày bẩm báo Hoàng thượng, ngờ đâu Hoàng thượng anhminh hơn người, thương cảm vạn dân, cho nên đã biết tường sự việc. Hai vị đạinhân tỏ vẻ như thể nhất định sẽ sớm xử lý vấn đề, để cho dân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-hoi-han/3210377/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.