"Anh muốn gì ở tôi chứ? Chẳng phải anh luôn muốn tôi biến mất khỏi cuộc sống của anh hay sao? Giờ anh định nuốt lời?!"
Tôi sợ hãi thụt lùi vào trong giường khi nhìn thấy biểu tình khủng bố như muốn giết người của anh.
"Đúng, trước kia tôi luôn muốn cô biến mất ngay lập tức, căm hận cô đến nỗi chỉ muốn giết cô. Nhưng mà...hiện tại, tôi không muốn buông tha cho cô, không muốn cô được sống vui vẻ, càng không muốn cô có thể hạnh phúc cùng thằng đàn ông khác. Cô không có quyền được sống vui vẻ sau những chuyện độc ác đã làm...!!!" Mộ Thiếu Quân cười lạnh, nói.
"Tại sao, tại sao chứ...???" Tôi không hiểu níu lấy cổ áo anh xúc động muốn khóc.
Tại sao tôi không thể được hạnh phúc.? Tôi vừa ra sức đánh đấm lên ngực anh vừa kêu gào thảm thiết:
"Anh lấy quyền gì mà ép buộc tôi? Tôi với anh đã ly hôn rồi, đã ly hôn rồi anh biết chưa!!! Anh là ai mà nói tôi không có quyền, tôi là một công dân tốt, tôi chưa từng hại ai cả, tôi có quyền của một công dân, anh nghe chưa, hả???"
" Anh nói tôi phải nghe anh sao? Trước đây là tôi cam tâm tình nguyện chịu đựng những sỉ nhục, tổn thương mà anh gây ra cho tôi. Nhưng bây giờ tôi không muốn nữa, tôi không muốn nữa, tôi muốn dời xa anh, dời xa anh thì tôi mới có hạnh phúc, anh nghe không???!!!"
"Anh nói anh không yêu tôi, anh ghét tôi, thù tôi, tôi chấp nhận. Nhưng tôi không hiểu, anh yêu Lục tiểu thư cơ mà! Đã yêu người ta còn muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-hoi-han-khi-yeu-anh/1796321/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.