Trong một căn phòng ngủ sang trọng, trên chiếc giường kingsize màu trắng có một người phụ nữ xinh đẹp đang ngủ say.
Cô xinh đẹp, mang trong mình vẻ đẹp của sự dịu dàng, thanh thuần, mong manh. Không biết có phải là cô mơ thấy ác mộng hay không mà hai hàng lông mày nhíu chặt lại, nước mắt làm ước đẫm hai gò má trắng trẻo.
Sự mệt mỏi nhiều ngày tích lũy khiến gương mặt có chút tiều tụy khiến người khác nhìn vào mà đau lòng, thương xót.
Trời cũng đã hừng sáng, trong căn phòng được bao trùm bởi sự ấm áp màu vàng của đèn ngủ, không khí có chút bình yên, ánh mắt của người đàn ông chưa từng dời khỏi người phụ nữ đang nằm trên giường.
Ánh mắt ấy, phức tạp, khó hiểu, suy tư, âm trầm.
Mộ Thiếu Quân cảm thấy bản thân điên rồi!
Đúng, có lẽ anh bị điên nên mới đưa người phụ nữ này về biệt thự riêng của mình.
Chẳng phải cô độc ác lắm sao? Thế tại sao một người như vậy ngay cả khi ngủ cũng không yên, cô đau khổ cái gì, bận lòng cái gì? Tại sao...anh nhìn thấy mặt yếu đuối này của cô mà đau lòng đến vậy?
"Thực đau đầu!" Tôi mơ mơ màng màng tỉnh dậy, đập vào mắt là trần nhà trắng tinh. Cảm giác này, triệu chứng này rất giống triệu chứng lần trước bản thân mắc phải, tôi lại phát sốt rồi sao?
Người trước mặt là ai nhỉ? Đầu choáng quá nên tôi không nhìn rõ được. Cảm giác mát lạnh trên trán thật dễ chịu.
Tôi bất giác thoải mái mà níu lấy bàn tay thon dài của người đó, nỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-hoi-han-khi-yeu-anh/1796320/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.