“Mua chứ! Anh thích ăn là được! Anh mua cứt em cũng ăn!”
Đừng nói là ước pháp tam chương, dù là ước pháp tám mươi chương Hạng Tây cũng không do dự mà đồng ý, dù sao sở trường của cậu là cam đoan với người ta, cam đoan xong có làm được hay không rồi tính sau.
Nhưng sau khi cậu gật đầu, Trình Bác Diễn cũng không nói ước pháp tam chương cho cậu ngay, cậu không nhịn được hỏi một câu: “Anh, ba chương nào thế?”
“Tôi còn chưa nghĩ ra.” Trình Bác Diễn nhẹ nhàng gõ ngón tay lên vô lăng.
“Vậy bây giờ đi đâu vậy? Về chỗ anh hả?” Hạng Tây đột nhiên hứng thú không rõ, trừ cái lúc cậu đột nhập đi ăn trộm không thành kia, đến giờ vẫn chưa vào nhà người bình thường bao giờ.
“Mua thức ăn trước.” Trình Bác Diễn trả lời.
“Mua thức ăn?” Hạng Tây kinh ngạc, “Bác sĩ còn mua thức ăn?”
“Mới mẻ quá nhỉ, bác sĩ không mua thức ăn thì ăn cái gì?” Trình Bác Diễn bất đắc dĩ, “Nhìn cậu cũng rất thông minh không ngờ cũng thông minh thế nhỉ?”
“Đúng rồi, lần trước gặp đụng anh trên đường, cái củ thiết côn sơn dược, là anh mới đi mua thức ăn về hả?” Hạng Tây nhớ tới củ sơn dược vào tay mình là gãy, cười cả buổi.
“Ừ, tí nữa mua một ít.” Trình Bác Diễn gật đầu.
“Đừng mua nữa, cái đó không ngon.” Hạng Tây chép miệng một tiếng.
Trình Bác Diễn không nói gì, chỉ nhìn cậu một cái, cậu nhanh chóng vỗ đùi: “Mua chứ! Anh thích ăn là được! Anh mua cứt em cũng ăn!”
“Đừng bắt tôi đuổi cậu xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-hoa-hop/1163332/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.