Đặng Âm Lĩnh vỗ nhẹ vai tựa như trấn an Nhậm Hinh, cảm nhận khuôn ngực bên trái mình có hơi ướt đẫm và nóng rực. Cũng cảm nhận từng đợt run của cô gái nhỏ cứ rúc rúc vào ngực mình.
Thấy cô khóc đau buồn như vậy lồng ngực anh cứ nhói nhói rồi lại co thắt, rất khó chịu. Đặng Âm Lĩnh thật sự muốn làm điều gì đó để cho Nhậm Hinh hết đau buồn, nhưng kẻ ngoài cuộc sống của cô như anh nào biết nên làm gì được cơ chứ.
Thêm nữa, anh cũng chỉ là kẻ bị ruồng bỏ! Không có ai bên cạnh, thành ra chẳng có kinh nghiệm nói mấy lời như an ủi.
Phải làm sao đây? Lồng ngực của Đặng Âm Lĩnh khó chịu vô cùng, anh không muốn Nhậm Hinh khóc. Ánh mắt anh chợt trở nên tức giận nhìn vào khoảng bóng tối, giận vì không thể khiến cô ngừng khóc, giận vì không biết nên nói gì để an ủi cô gái bé nhỏ này.
…
2 tuần sau, Nhậm Hinh thật sự đã bắt đầu lại một cuộc sống mới. Cuộc sống một mình, buông bỏ mọi phiền muộn, buông bỏ người không cần mình. Và cô nhận thấy, hoá ra cô vẫn sống rất tốt, không nghiêm trọng như hồi trước cô nghĩ.
Có lẽ cô đã được buông tha, nhận được đáp án, vì vậy giờ cô cảm thấy tâm tình rất an ổn! Đầu óc không còn vướng bận điều gì, không còn phiền muộn cảm thấy rất dễ chịu.
Bắt đầu một cuộc sống mới của cô khởi đầu rất tốt.
Nhậm Hinh có được khá nhiều bạn bè tại trường mới, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-hieu-sao/3393368/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.