Cả một buổi tối Nhậm Hinh cứ lắng lo không chợp mắt được do có... kẻ kia cũng ở trong đây, dù biết Đặng Âm Lĩnh không phải hạng biến thái, nhưng tâm thái của cô vẫn dè chừng cảnh giác! Mà anh ta cũng rất im ắng, nằm trên sofa chật hẹp mà không động đậy chút nào. Mãi cho tới khi thật sự không tỉnh táo nổi trước cơn buồn ngủ nữa cô mới nhắm mắt, tỉnh lại thì chẳng còn thấy anh ta đâu nữa.
Nhậm Hinh vẫn cảm thấy thiếu ngủ, thân thể đầy mệt mỏi lại uể oải, đầu hơi đau lại lười nhác không muốn dậy! Nhưng cơ thể không thể ở yên, mà phải bắt buộc rời giường. Cô ngáp một hơi dài nhưng chợt dừng lại giữa chừng, đôi mắt mở tròn nhìn dưới bàn có đặt đồ ăn. Nhậm Hinh ghé đầu gần xuống, phát hiện một tờ giấy với dòng nhắn: "Ăn cũng được, không ăn cũng được."
Nhậm Hinh ngớ người ra khi đọc dòng nhắn này. Nét chữ uyển chuyển mượn mà đẹp sắc như vậy, thế mà lời nhắn lại có hơi cứng ngác. Vậy xác định đây là bữa sáng mà anh ta cho cô! Một ly sữa trắng, đĩa đồ có trứng có rau, trông thật phong phú. Nhậm Hinh không nghĩ thêm mà liền ngồi xuống ăn uống nhanh nhanh.
Có lẽ đây là bữa sáng giàu chất mà cô ăn yên ổn nhất trong những năm nay. Trước kia mải lo thứ này thứ kia, cô chỉ có thể nhịn bụng tiết kiệm ăn một chiếc bánh bao hoặc bánh mì, chưa từng được ngồi im ăn lại còn có sữa uống nữa. Giờ hoàng này mà có người thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-hieu-sao/3393352/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.