Chương trước
Chương sau
Quỳnh sau buổi học với thầy Hoàng về thì người cũng mỏi nhừ, cô tắm xong, nằm dài trên giường đọc cho xong quyển giáo án thầy Hoàng cho, cô muốn có biểu hiện tốt nhất trong mắt thầy Hoàng để sau này con đường diễn xuất của cô có thể mở rộng thêm một chút. Chị Kha có nhắn cho cô một tin lúc chị đi tắm, nhưng mãi không thấy chị nhắn nữa, cô nhắn liên tục nhưng chị không trả lời lại. Có lẽ chị coi phim rồi đi ngủ mất rồi.
Đang nằm thì nghe tiếng chuông cửa, Quỳnh lật đật chạy ra xem là ai thì thấy trong mắt thần là chị Kha, cô vội vã mở cửa, hiếm khi chị được đến nhà cô vào lúc tối đêm như vầy.
Lúc cửa mở, cô ngạc nhiên không thôi.
"Trời ơi, sao người chị máu không vậy?"
Bản thân Quỳnh đã là người sợ máu, nhìn thấy đống máu trên mặt chị Kha mà cô muốn ngất, cô nhịn lại cơn choáng váng đang ập tới của mình, dắt chị vào trong nhà để xem chị bị thương ở đâu. Cô lôi một hộp dụng cụ y tế ra để sơ cứu thì phát hiện vết thương ở trên trán chị Kha, sau khi cô làm xong thì chị ôm điện thoại đứng lên đi ra ban công một lúc, lúc quay về liền ôm chặt cô, hai người cùng nhau ngồi ở ghế sô pha đến tận nửa đêm.
Cô hỏi, nhưng chị chỉ vùi đầu vào người cô mà không trả lời.
Ban nãy lúc Trường đã điên lên rồi, Kha nghĩ bản thân mình không còn đường nào thoát. Nàng đánh hắn bao nhiêu cái cũng vô dụng, lúc đó hắn quá điên để có thể biết đau, Kha hết cách, nàng cố với tay ra thì chộp được một lọ nước hoa, lúc đó nàng đã nghĩ nếu nàng đánh vào người hắn, lọ nước hoa quá nhỏ sẽ càng chọc hắn điên tiết hơn, nhưng, nếu nàng đánh vào người nàng...
Kha chằng còn tâm trí nào mà tính toán, nàng đem lọ nước hoa đánh vào trán mình trong sự ngỡ ngàng của Trường. Cái đau đến làm nàng choáng váng, nhưng lợi dụng lúc hắn ngỡ ngàng, nàng chạy thật nhanh, còn chụp được chiếc điện thoại của mình đang rớt ngổn ngang dưới đất.
Khi nàng ra khỏi phòng thì thấy An đang đứng ở một góc gần đó, nàng nhìn con mình, con nàng cũng nhìn nàng bằng ánh mắt bàng hoàng. An có ấp úng gì đó trong miệng để giải thích chuyện vì sao ba có thể vào trong phòng nhưng nàng chẳng còn tâm trí nghe, vớ đại một chiếc áo khoác bao bọc cho áo ngủ rách nát của mình, Kha định sẽ lái xe ra khỏi nhà.
Nàng đứng ở cửa xe ngơ ngẩn một lúc, quyết định không leo lên xe mà đi ra cổng nhà bắt taxi.
Buổi tối hôm nay cũng giống như bất kì buổi tối bình thường nào khác, vị tài xế già đang nằm gác chân lên thành cửa hát vu vơ theo bài nhạc mình đang mở. Ở khu vực này khách đi taxi rất sộp, mặc dù họ là người có xe nhưng cũng có khi họ lười, muốn đi taxi cho khỏe, vậy nên chỗ này là thánh đường của ông, vừa có thể đậu xe thoải mái mà không bị cảnh sát ngó, vừa có thể đợi khách sộp tới.
Đang ngồi thì nghe tiếng mở cửa, ông hào hứng nhìn xuống thì thấy là một người khách khá quen, hay đi xe của ông. Nhưng mà... hôm nay trên người của vị khách này toàn là máu, từ trán đổ xuống ướt cả chiếc áo khoác đang mặc, làm chúng ánh lên một màu đỏ đáng sợ,
"Trời ơi... con sao vậy? Chú chở con đến bệnh viện nha?"
Kha lắc đầu, mệt mỏi bảo: "Dạ không ạ chú, đừng chở con đến bệnh viện, chở con đến địa chỉ.... ạ"
Ông thấy con bé nằm dựa đầu vào cửa, máu trên trán cũng có chỗ đã khô rồi, màu đỏ cũng dần chuyển sang đỏ thẫm. Ông dò hỏi mặc dù biết là không nên, nhưng bản tính của con người luôn là tò mò, ông tò mò là ai làm ra chuyện này.

"Ai đánh con vậy Kha?"
"Dạ?"
"Phải chồng con đánh con không?"
Kha bật khóc nức nở, úp mặt mình vào hai bàn tay mà khóc. Ông thấy vậy nên không hỏi nữa mà chỉ chở con bé đến địa chỉ con bé cần, khi thả con bé xuống, con bé còn đưa thêm cho ông tiền vệ sinh bên trong xe vì sợ dính máu của mình.
Ông không biết rằng sau khi xuống xe, đứng trước cửa nhà của San, Kha đã lau đi những giọt nước mắt giả dối của mình. Nhân viên của Kha đến chở nàng đến nhà Quỳnh, trên đường đi Lan có lau đi bớt máu của nàng, thay cho nàng bộ đồ khác đỡ rách rưới hơn.
"Chị, ổng có... làm gì chị không? Má cái thằng chó Trường này!"
"Không, nhưng nếu ban nãy chị không tự đập vào đầu mình, chắc là có đó."
Nàng làm sao không biết được rằng hắn yêu nhất là ai chứ? Hắn yêu nhất là nàng, nhưng tình yêu của hắn không đi kèm tìиɦ ɖu͙ƈ, hắn có thể ngủ với bất kì ai hắn muốn, tư duy tình yêu của hắn lệch lạc như thế. Nhưng nàng vẫn biết chắc rằng hắn yêu nàng, từng chút một, chỉ cần nàng bị thương một xíu hắn sẽ cuống lên ngay. Con người hắn là giả dối nhưng chỉ có chuyện này nàng hoàn toàn dám đảm bảo, hắn lo lắng thật.
"Tức cái lồng ngực!"
Kha ra hiệu cho Lan im lặng, nàng gọi cho Phát, cháu trai của mình. Điện thoại cuộc đầu tiên không nghe, cuộc thứ hai mới bắt máy lên, có lẽ là đêm rồi nên thằng nhóc đã ngủ.
"Phát, có tin nóng, con muốn lấy không?"
"Có chứ cô út!"
Nghe đến tin nóng Phát tỉnh cả ngủ, hắn ngồi dậy gãi gãi đầu mình lắng nghe. Nhưng tin tức này quả thật động trời với hắn, hắn nóng nảy chửi: "Trời đất mẹ ơi cái thằng chó đó! Cô út muốn diệt nó hẳn đúng không? Con diệt cho nó chết hẳn."
"Bây giờ con bảo là con bên báo giới, liên hệ với chú lái taxi lấy đoạn video bên trong xe rồi phát tán. Tầm đến sáng ngày mốt tung lên bằng chứng nɠɵạı ŧìиɦ của chú Trường."
"Dạ."

"Tiền bạc bao nhiêu cứ nói cô út trả."
"Cô út không ngại xấu hổ hả? Bình thường cô út trọng mặt mũi lắm, lần này bung bét vậy con không ngờ."
Kha hơi cười: "Chẳng có khi nào có người trải đường trước, cô út không đi thì uổng công của người ta, với cả, cô út cũng có người yêu rồi."
"Trời đất ơi."
Phát thốt lên, tin đây còn nóng hơn tin ban nãy nữa.
"Đừng nói là Quỳnh nha, con đoán phong long thôi cũng đúng hả cô út?"
"Ừm."
"Đàn bà khi không yêu đúng là tàn độc, con sợ quá."
Khi trước thì như vậy không sao, bây giờ cô út của hắn đánh cho Trường không còn tí mặt mũi nào trong thương trường, còn tung thêm một cú nɠɵạı ŧìиɦ ra thì chú Trường không còn đường nào lui. Nhất là khi cô út là con cưng của giới giải trí.
"Còn ông bà nội thì sao cô út?"
"Cái này, sáng mai cô út về nhà rồi nói sau."
Nói rồi Kha cúp máy, Lan chạy xe bon bon trên đường nhưng chẳng biết nên đi đâu, đợi chị Kha nói điện thoại xong mới hỏi chị Kha muốn đi đâu. Chị ấy bảo rằng đến nhà Quỳnh, vậy nên cô chở chị đến thẳng nhà Quỳnh rồi mới quay đầu xe về. Trong lòng ấm ức thằng Trường mãi, tối cũng chẳng ngủ ngon.
Khi nhìn thấy Quỳnh, sự mạnh mẽ của Kha dường như biến mất đi, ngay cả sự phòng vệ cũng không còn, nàng chỉ biết mình cần ôm Quỳnh một chút. Khi ôm em ấy vào vòng tay mình, Kha cảm thấy lòng mình bình yên đi hẵng, em ấy là tất cả sự mạnh mẽ của nàng có.
Bên phía Phát gọi điện nói rằng mua lại được video trong xe rồi, nếu hỏi vì sao Kha biết chú có camera, đơn giản vì có lần nàng đi xe chú có kể cô nghe chuyện một anh lái taxi bị cướp, lúc đó anh lái taxi kia bảo trong xe có camera, có gì thì cũng không trốn được nên cướp bỏ qua cho cái xe đó. Thấy vậy nên chú cũng gắn camera về hướng khách để có gặp trường hợp như vậy sẽ làm theo.
Vậy nên trong một loạt xe, Kha chọn xe của chú.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.