Giang Nhược không kịp thu lực, trong lúc thân hình lảo đảo, dùng tay chống lên đùi anh ấy.
Vải quần tây cọ xát vào lòng bàn tay, hơi cứng, còn có chút ấm nóng, dưới lớp vải quần phẳng phiu là cơ thịt rắn chắc.
Tuy rằng trong phòng chiếu phim tối om, những tia sáng lúc mờ lúc tỏ, nhưng xung quanh đều có người, tiếng ồn vẫn vọng lại khá lớn, Giang Nhược lờ mờ cảm thấy má nóng lên.
Trong khe hở giữa hai hàng ghế, đôi chân dài của Lục Hoài Thâm hơi khó để vừa, khiến cho không gian càng hẹp hơn. Giang Nhược nhìn anh một cái, cẩn thận từng li từng tí bước qua giữa hai chân anh ấy để ra ngoài.
Ra khỏi phòng, lối đi sáng tỏ, âm vang của âm nhạc trong bối cảnh phim vẫn tràn ra hai bên hành lang phòng chiếu phim, càng lộ ra sự yên tĩnh.
Giang Nhược bỗng nhớ tới lúc nãy nhìn Lục Hoài Thâm, anh ấy đang cau mày, ánh mắt không có điểm nhìn chính xác, như đang nhìn cô ấy, lại như đang nghĩ chuyện gì đó. Cũng chỉ là quầng sáng nhất thời lóe lên trong đầu, cô ấy cũng chẳng nghĩ kĩ.
Sau khi hết phim, Vương Chiêu tiện đường đưa Trình Khiếu và Lục Giam về Cẩm Thượng Nam Uyển, Lục Hoài Thâm và Giang Nhược đưa Lục Gia Lạc về thẳng Thành Đông.
Tới nhà, Lục Gia Lạc nhận điện thoại của Quý Lan Chỉ nên trở về phòng cho khách.
Giang Nhược mua một ít bánh trứng phô mai nướng non, cô ấy xách hộp đến phòng ăn, đem đồ bỏ vào tủ lạnh.
Cửa tủ lạnh mở một nửa, Lục Hoài Thâm đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-he-dang-yeu/360981/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.