Trong nhà hàng không còn chỗ trống, ồn ào huyên náo, lực chú ý Giang Nhược lại đang đặt ở cuộc trò chuyện, lúc nghe điện thoại không tập trung lắm, trong ống nghe im lặng một cách lạ lùng trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cô ấy cũng không kịp thời chú ý.
Lục Hoài Thâm hỏi: "Em ăn cơm ở ngoài?"
"Bọn em đang ăn lẩu, muộn một tí sẽ về, anh ăn chưa?" Giang Nhược vùi đầu nhích tới góc bên trái, để có thể nghe rõ tiếng Lục Hoài Thâm.
Lục Hoài Thâm trả lời với giọng châm chọc: "Chưa ăn."
Giang Nhược vốn tưởng rằng dù anh ấy chưa ăn cũng sẽ nói ăn rồi, hoặc bảo mình đi xã giao vân vân, tóm lại sẽ không trực tiếp thừa nhận bản thân chưa ăn. Nghe anh ấy trả lời vậy, cô ấy kinh ngạc một chút, theo đó sinh ra cảm giác áy náy.
Trên bàn ăn, mấy người đang nói chuyện không biết đã yên lặng từ lúc nào, ánh mắt hoàn toàn dừng ở cô ấy, bốn đôi mắt, đôi này còn sáng hơn đôi kia.
Giang Nhược hỏi anh ấy: "Anh có muốn đến không?"
"Ở đâu?"
Giang Nhược báo địa chỉ, ngắt điện thoại.
Cả người Lục Giam đều căm phẫn, 'haiz' một tiếng, mắt nhìn cô ấy tràn ngập oán thán, "Thế nào còn gọi cả phụ huynh đến?"
Tiếng 'phụ huynh' này cố ý kéo dài âm cũng khá có ý tứ, ở nhà họ Lục, nếu muốn bàn về việc kiểm soát tình thế, tại một số thời điểm nào đó, có thể Lục Hoài Thâm là nỗi khiếp sợ còn lớn hơn Lục Chung Nam. Ở nhà họ Lục, Lục Giam là đứa hay gây sự, mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-he-dang-yeu/360979/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.