Trong mắt Giang Nhược, Lục Giam chính là loại phú tam đại bướng bỉnh mắc hội chứng tuổi dậy thì điển hình còn thích gây thị phi, cậy vào gia sản không tệ, có người thu dọn cục diện rối rắm cho, làm việc càng không suy nghĩ đến hậu quả.
Cho dù bản tính có không xấu đến thế nào đi nữa thì thói quen vặt thâm căn cố đế kia cũng khó mà sửa hết được.
Kiều Huệ cũng trách Giang Nhược: "Tiểu Lục là khách, sao con lại nói thế?"
Lục Giam đắc ý hẳn lên: "Phải đấy, chị, em là khách, chị không thể nói thế."
Cái bộ dạng ba lăng nhăng lại tiểu nhân đắc chí kia, Giang Nhược nhìn mà vừa tức vừa buồn cười.
Kiều Huệ bảo Giang Nhược đi lấy dưa hấu bà mới mua về đang làm mát trong tủ lạnh ra bổ, lại hỏi Lục Giam có muốn uống nước gì không, bảo nó tự vào tủ lạnh lấy, cứ coi đây như nhà mình.
Giang Nhược vào bếp bổ dưa, Trình Khiếu theo đuôi vào, nói: "Lục Giam nó cãi nhau với người nhà, bố nó gần đây đi công tác, anh trai nó không ở nhà, không ai bênh nó, nó không ở nhà nổi, thế nên đến nhà mình ở mấy đêm." Giang Nhược nghĩ, nếu chú hai Lục không ở nhà, Lục Trọng lại không sống ở nhà, vậy 'người nhà kia' chắc chắn là chỉ mẹ đẻ Lục Trọng.
"Thế sao nó không đến chỗ anh nó?"
"Nó bảo anh nó bận, đến rồi cũng không ai để ý nó, dứt khoát tới tìm em chơi mấy hôm."
Tình hình nhà Lục Giam Giang Nhược cũng biết, cũng không có ý phản đối, "Buổi tối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-he-dang-yeu/360967/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.