Đường núi quanh co, khúc cua tay áo, vượt qua con dốc đi xuống thì địa hình bằng phẳng hơn nhiều, không có vách đá, hai bên đường cũng không còn là dãy núi lởm chởm nữa, trừ rừng cây ra thì chính là đồng ruộng đã được khai khẩn.
Giang Nhược nhìn xa xa xuống dưới qua cửa xe, có thể thấy vùng trung tâm bị núi bao quanh bốn phía có khu nhà ở tập trung dân cư.
Chỗ gần chân núi đã bắt đầu có thể thấy những nhà dân xây ở ven đường núi.
Các tổ thôn trong núi này cùng thuộc một huyện, người ngoài tới rất khó tìm được địa chỉ chính xác, lúc đi qua nhà thứ hai, Giang Nhược bảo Lục Hoài Thâm giảm tốc độ, dừng trước căn nhà đó.
Vì để thích ứng với địa thế nên nhà cửa được xây những bậc cao để tiện ra vào, có bà lão mặt đầy nếp nhăn ngồi bóc ngô trong sân, nhìn phía xa có chiếc xe lạ đang đến gần.
Khi xe dừng trước cổng nhà, bà ấy dừng động tác trên tay, đôi mắt vẩn đục chứa sự hiếu kì cùng cảnh giác nhìn người trong xe.
Giang Nhược xuống xe, bước lên bậc thềm nhìn bà lão đó, "Chào bà, xin hỏi bà có biết đến nhà họ Chương ở tổ một đi thế nào không?"
Giang Nhược đội mũ bóng chày màu đen, mặc áo chống nắng màu vàng sáng, tay áo xắn lên một nửa, dưới ánh nắng mặt trời trông làn da trắng như tuyết, da mỏng thịt mềm sáng không tì vết, thật khiến người ta hoa cả mắt.
Bà lão híp mắt đánh giá cô mấy lần, không nghe rõ Giang Nhược nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-he-dang-yeu/360922/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.