Cuộc họp bắt đầu, đèn đã tắt, đôi mắt kia cũng theo đó mà bị bóng tối khỏa lấp, cái nhìn vụt qua trong chớp nhoáng khiến G hoài nghi là ảo giác của chính mình.
Giang Nhược đặt đồ xuống rồi đến phòng vệ sinh gột rửa vết bẩn dấp dính trên tay, dòng nước lạnh chảy qua da, truyền đến cảm giác đau buột không thể xem nhẹ.
Giang Nhược lật tay, nhìn mu bàn tay, hơi đỏ. Cà phê kia vừa pha xong được bưng vào luôn, mới để nguội một hai phút, cũng chỉ nguội hơn nước sôi một tí thôi.
Cô chuyển động cổ tay, động tác mức độ hơi mạnh chút vẫn sẽ đau.
Nếu không phải Chung Thận giúp, cốc cà phê đó giội xuống, bất kể là ướt tài liệu hay làm bỏng G thì người đang dần trở thành trong suốt như cô, e rằng khó lòng mà ở lại.
Cô có thể cảm giác được cú huých ngày hôm nay là G cố ý.
Một giây trước còn chính mắt nhìn thấy cô bưng cà phê nhưng G bỗng nhấc tay không hề có dấu hiệu báo trước, góc độ lắt léo, va đúng vào tay bị thương của cô.
Giang Nhược cho rằng, trước đây làm trung gian để G và Lục Hoài Thâm gặp mặt đã đủ khiến G thay đổi cách nhìn về mình, ai ngờ cuối cùng sự việc đổ sông đổ bể. Bản thân G chắc chắn sẽ không thừa nhận năng lực mình không đủ, phỏng chừng vì tư lợi mà đẩy trách nhiệm lên người cô.
Gửi gắm hi vọng lại thấy cô phá hỏng, cứ thường xuyên lặp lại sẽ cho người ta một loại tâm lí có xem trọng cô ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-he-dang-yeu/360910/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.