Giang Nhược nói với chính mình một cách lí trí, không nên để bụng mấy trò chơi chữ này, nhưng bên cạnh đó lại suy nghĩ cảm tính: Không biết thím Ngô kết thúc nghỉ phép chưa, trong nhà có người quét tước hay không, hằng ngày anh không có ai lo liệu, buổi tối lúc đi làm về muộn có người đưa cơm đưa nước cho không?
Giang Nhược nghĩ ngợi rồi lại thay đổi suy nghĩ, mình thế này rõ ràng chính là tư duy của bà quản gia.
Cô nói giọng gượng gạo: "Không phải anh không quen không có tôi, chỉ là anh không quen không có ai chăm lo cuộc sống hàng ngày cho anh thôi."
"Trước kia anh cũng không thích người khác can thiệp sinh hoạt hàng ngày của anh."
Giang Nhược làm bộ không hiểu ý anh, lùi ra một chút, nhìn anh không hề đáp lại.
Lúc này dì út gọi ở bên ngoài: "Ăn cơm, người đi đâu cả rồi?"
Giang Nhược vội đẩy anh rồi đi ra ngoài.
Khi ăn cơm, dì út cứ mở miệng là "Tiểu Lục" gọi đến độ thân thiết nhiệt tình, Giang Nhược nghe thấy mà trong lòng cảm giác kì cục.
Lúc rời đi, Kiều Huệ tiễn ra tận cửa.
Cánh cửa đóng lại, Giang Nhược và Lục Hoài Thâm cùng đứng bên ngoài cửa nhà.
Giang Nhược vẫn mặc kiểu đi làm như cũ, sơ mi đỏ tay nhún và chân váy đen quá gối, phía dưới là cẳng chân thon thon trắng trẻo, giày cao gót nhung đỏ ton sur ton với trang phục.
Tông màu bộ váy áo này tôn da, ánh sáng của đèn cảm ứng âm thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-he-dang-yeu/1987809/chuong-212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.