Giang Nhược về đến nhà thì đi thay quần áo trước, mặc quần áo ở nhà rồi vào phòng vệ sinh tẩy trang, thời điểm rửa mặt xong lau khô vô tình ngắm thấy sọt đựng đồ bẩn cạnh bệ rửa mặt, cô kéo mở nắp, bên trong là quần áo ngày hôm qua Lục Hoài Thâm thay ra.
Lúc cô đi ra ngoài, thấy Lục Hoài Thâm đang chọn nguyên liệu nấu ăn từ trong tủ lạnh, dùng ánh mắt của người tay ngang đánh giá mấy thứ kia, có vẻ đang đang ngẫm nghĩ những thứ này nên làm thế nào mới có thể thành món ăn.
Giang Nhược dựa vào bên cạnh nhìn anh đầy hứng thú, "Anh muốn nấu cơm?"
"Thử xem sao?" Lục Hoài Thâm nhướng mày, cũng là ngữ khí nghi vấn.
Giang Nhược hơi bĩu môi, nghĩ thầm lính mới như anh có thể làm ra được cái gì ngon, nếu đến lúc đó không hợp khẩu vị, còn không phải đến lượt cô đích thân nấu lại một lần sao, làm đi làm lại, lúc đó đói thành cái dạng gì?
Hiện tại tuy rằng cô chỉ hơi còn phản ứng mang thai, nhưng khẩu vị trở nên ngon miệng hơn nhiều, ngày ba bữa không thể thiếu một bữa, còn phải thêm bữa phụ bất kì lúc nào, bằng không cứ đói là thấy khó chịu. Tuy rằng cô cũng không chắc, bên trong đây có pha tạp ám thị tâm lí của mình hay không.
Hôm nay vừa đi bệnh viện, lại vừa đi gặp Đỗ Thịnh Nghi, cô cũng chẳng còn tí sức lực nào từ lâu rồi, nói dứt khoát: "Gọi đồ ăn ngoài đi, đồ anh làm khó ăn, bản thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-he-dang-yeu/1987801/chuong-216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.