Giang Nhược chỉ cười tỏ vẻ có thể hiểu.
Liễu Minh lo lắng cô sẽ để bụng, nói: "Những chuyện đó đều từ đời nảo đời nào rồi, cháu cũng biết mà, đứng trước lợi ích không có bạn bè hoặc kẻ thù vĩnh viễn."
Liễu Minh nhìn cô, vẻ tươi cười miên man, chứa đầy thâm ý, không nói tỉ mỉ.
Giang Nhược cảm thấy Liễu Minh muốn để cô hiểu rõ cái gì đây.
Hôm nay là bạn, mai kia là địch. Là chỉ Lục Hoài Thâm cùng Giang Vị Minh trong quá khứ, hay chỉ Lục Hoài Thâm với cô ở hiện tại?
Giang Nhược cười cười không nói chuyện, xoay người đi về chỗ xe.
Đi vài bước cô dừng lại nghĩ thử, lại quay đầu hỏi Liễu Minh: "Chú Minh, trước khi Lục Hoài Thâm và cháu kết hôn, có phải ông nội đã bàn một số điều kiện cháu không hề biết với Lục Hoài Thâm không?"
Liễu Minh lẳng lặng nghe xong, trên mặt không mảy may dao động, lắc đầu với vẻ thành khẩn: "Cái này thì không biết nữa, khi ông nội cháu gặp Lục tiên sinh, ngoài hai người bọn họ, không cho người ngoài có mặt, cho nên điều cháu nói, chú cũng chưa từng được biết."
Giang Nhược giật nhẹ khóe miệng, "Vậy không có chuyện gì nữa rồi."
Tất nhiên Giang Nhược biết lời chú Minh nói không phải thật, ông ấy là thân tín của ông nội, ngày trước ngay cả nội dung di chúc cũng chỉ có một mình ông ấy biết, chẳng qua ông ấy cho cô bậc thang đi xuống, ám chỉ rằng cô hỏi lại nhiều lần cũng chỉ là câu trả lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-he-dang-yeu/1987793/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.