Giang Nhược không cất lời, nhìn cô ta không chớp mắt, cái tát này cô dùng lực mạnh, sau đấy lòng bàn tay cũng trở nên vừa tê vừa nóng, gió lạnh thổi qua, độ ấm lòng bàn tay dần dần lạnh ngắt, chỉ còn tê dại.
Minh Ngọc căn bản không dám nhìn thẳng cô, chỉ nghiêng đầu, cụp lông mi bao trọn ngấn lệ, không cho nó rơi xuống.
Cơn gió đêm đầu đông đã có phần rét thấu xương, Giang Nhược mặc không dày lắm, váy len thêm áo khoác mỏng, gió đua nhau luồn vào vạt áo len, phẫn nộ thêm lạnh lẽo, cô gần như sắp phát run.
Thời gian trôi đi từng li từng tí, Minh Ngọc trước sau không hồi đáp, Giang Nhược nhìn chòng chọc mặt cô ta: "Không có câu nào muốn nói hả?"
Giang Nhược không tin trong lòng Minh Ngọc không biết ba từ cô muốn nghe, cứ coi như dùng sự thê thảm hiện tại trả giá cho sự ngây thơ niệm tình cũ của cô, rắc rối mà Minh Ngọc mang đến, cô không thể xóa bỏ toàn bộ, nhưng còn trước đây, lẽ nào ngay cả một câu "xin lỗi" vô dụng nhất cô cũng không được nghe.
Có điều Giang Nhược đại khái có thể đoán được nguyên do, nhận sai, chính là gián tiếp thừa nhận đây là cái bẫy cô ta làm cùng người khác.
Thế nên Minh Ngọc vốn không ngốc, càng không đơn thuần, chi tiết nên suy xét, trước nay cô ta chưa từng bỏ quên, cô ta không phải chim hoàng yến được người ta nuôi dưỡng, mà là hổ lang Giang Cận đích thân cho ăn, am hiểu nhất chính là ngụy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-he-dang-yeu/1987743/chuong-246.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.