"Việc có thể giải quyết đều không gọi là phiền phức," Trong bóng tối Lục Hoài Thâm gác tay lên eo cô, bàn tay nắm cánh tay nhẹ nhàng xoa vuốt, "Đừng nghĩ nhiều."
Giang Nhược biết từ trước đến nay anh đều là kiểu núi Thái Sơn sập trước mặt cũng không biến sắc, cho nên chẳng thể nào phân biệt đây có phải chỉ là lời an ủi của anh hay không, cô không có cách nào nguôi ngoai nỗi bất an và phiền muộn trong lòng, chẳng có cách nào khống chế được suy nghĩ một cách dễ dàng.
Cô nắm chặt gối đầu không lên tiếng, trong mạch suy nghĩ phức tạp, câu cuối cùng cô nói với Minh Ngọc trở nên vô cùng rõ ràng. Nếu như bệnh của Minh Ngọc là thật, muốn rời khỏi Giang Cận sống cho chính mình cũng là thật, vậy câu cuối cùng của cô đối với Minh Ngọc mà nói, không còn nghi ngờ gì nữa chính là lời nguyền rửa độc ác nhất.
Lục Hoài Thâm thấy cô không trả lời, liền hỏi cô: "Lúc trước không phải em nói trong điện thoại, sau khi về có chuyện nói với anh à?"
Giang Nhược nhớ tới lời mình nói lúc trước, cô im lặng một lát, nghĩ sẵn trong đầu rồi mới nói: "Mấy hôm trước Trần Tấn Nam tìm em," cô nhíu ấn đường, sợ anh không biết cảnh sát Trần là ai, lại bổ sung: "Chính là bạn cùng trường của luật sư Cao, là cái vị mà đêm nay cùng lần trước ở cục cảnh sát đều giúp đỡ đấy."
Lục Hoài Thâm hơi chau mày: "Anh ta tìm em có chuyện gì?"
"Bọn họ phát hiện hành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-he-dang-yeu/1987741/chuong-247.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.