Câu này đã chứng thực đủ loại hoài nghi bất an của Giang Nhược trước kia.
Trong đầu Giang Nhược trống rỗng, tay cũng run nhè nhẹ bởi cảm xúc thăng trầm, cô cần túm ngay cái gì đó, nhân lúc nỗi bi ai được phóng đại vô hạn còn chưa tràn khắp cơ thể, giữa cơn rối loạn cô cầm thật chặt vô lăng.
Hốc mắt cô khô nóng, dần dần không nhìn rõ cảnh tượng trước kính chắn gió, tiếng nói gần như khàn đặc trong chớp mắt: "Ở bệnh viện nào?"
Bao nhiêu năm nay, tình cảnh phức tạp hơn Liễu Minh cũng đã từng gặp, trong tình huống này tuy rằng tâm tình nặng trĩu, nhưng bản năng nghề nghiệp khiến ông ấy vẫn giữ được lý trí.
Ông ấy trầm ngâm hỏi: "Cháu vẫn đang ở chỗ nhà chú à?"
"Đúng, đang chuẩn bị đi." Giang Nhược trả lời máy móc.
"Để an toàn, đừng tự lái xe." Liễu Minh nghe ra cảm xúc cô không ổn từ trong giọng nói, lo sợ trên đường cô xảy ra chuyện gì.
Giang Nhược run run đáp một tiếng: "Vâng."
Luống cuống tay chân khởi động xe, hai chân nhũn ra, khoảnh khắc run chân dẫm một cái lên chân ga, như thể ngay cả sức khống chế lực cũng chẳng còn, xe đột nhiên lao về phía trước hai mét, Giang Nhược vội đạp phanh.
Cô hít sâu một hơi, từ bỏ.
Gắng sức kiềm chế cảm xúc, gọi điện thoại bảo tài xế tới đón cô.
Sau khi lên xe, Giang Nhược ngồi ở ghế sau, nhìn ra ngoài cửa sổ không nói một lời, tay đặt trên hai chân nắm di động, bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-he-dang-yeu/1987694/chuong-271.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.