Giang Khải Ứng chịu đựng bệnh tật giày vò một thời gian, lúc ra đi cũng không hề thanh thản.
Trước khi Giang Nhược đến, thiết bị y tế duy trì sự sống ở trên người ông ấy đã được tháo toàn bộ, tác dụng của những cái ống kia, chỉ là để ông ấy há miệng khổ sở lại còn mất tôn nghiêm sống thêm vài giây trên đời này mà thôi.
Giang Nhược canh bên giường bệnh, nhìn đôi mắt ông bắt đầu trở nên vẩn đục, sinh mệnh dần dần trôi mất, miệng hơi hé thỉnh thoảng bật ra một hơi, có vẻ mệt rã rời.
Liễu Minh và Cao Tùy cũng đã vào. Liễu Minh ngồi trên sofa đối diện đuôi giường, Cao Tùy thì đứng ở mép giường nhìn xuống. Một khung cảnh tĩnh mịch trong phòng bệnh, mọi người đều đang chờ đợi khoảnh khắc đó đến.
Giang Nhược sợ hãi, lại ép bản thân nhìn gương mặt xanh xao kia mà không nhúc nhích.
Túi cô đặt bên cạnh, di động bên trong rung cô cũng không hề phát hiện.
Là chú Minh nghe thấy tiếng rung ù ù trước, nhắc cô có điện thoại.
Cuộc điện thoại là Lục Hoài Thâm gọi tới, Giang Nhược ra hành lang ngoài phòng bệnh nghe máy.
"Em đến bệnh viện?"
"Đúng." Giang Nhược gập đốt ngón tay chọc nhẹ vào ấn đường, cũng không có thời gian nghĩ xem Lục Hoài Thâm biết được từ đâu.
Lục Hoài Thâm trầm mặc giây lát: "Đợi tí anh qua."
"Vâng."
Tắt điện thoại, Giang Nhược phát hiện trước đó Lục Hoài Thâm đã gọi cho cô hai cuộc, chỉ là cô không nghe máy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-he-dang-yeu/1987692/chuong-272.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.