Bác Trần nói rồi, đem mũi dao lóe lên sắc bén tì vào bụng Giang Nhược, mũi dao dừng lại ở chỗ cách bụng cô chưa đến một cm.
Trong chớp mắt cả người Giang Nhược cứng đờ, không dám mảy may động đậy nữa, ngay cả hít thở cũng không dám quá sâu.
"Cô phải chú ý đấy, tôi già rồi, tay dễ run, da cô vừa mềm lại mỏng, chọc một cái..." Bác Trần làm động tác đưa mũi dao, trong u tối, bà ta cười gằn một tiếng, lộ ra răng trắng, có vẻ cực kỳ u ám đáng sợ, "E rằng phải thủng."
Bà ta đặt nằm ngang mũi dao, kề sát bụng Giang Nhược bụng vỗ khẽ.
Làn da truyền đến cảm giác lạnh lẽo, cộng thêm căng thẳng, Giang Nhược có cố gắng trấn định đi nữa, cũng không khỏi run cầm cập.
Bác Trần thấy cô không phản kháng, lúc này mới thả con dao lại bên gối, chỗ mà bà ta giơ tay là có thể với tới, Giang Nhược liếc mắt một cái là có thể thấy.
Bà ta tiếp tục động tác cởi quần áo Giang Nhược.
"Bà rốt cuộc muốn làm gì? Nếu tôi có chuyện gì..."
Bác Trần thu lại mọi biểu cảm, cũng khôi phục cái giọng điệu lãnh đạm ngày thường: "Có phải cô muốn nói, nếu cô có chuyện gì, tính toán của mấy người bên ngoài sẽ hỏng?"
Giang Nhược nhạy bén nắm bắt thông tin trong lời nói của bà ta, bác Trần này hiểu rất rõ bên ngoài đã phát sinh chuyện gì, e rằng bà ta không chỉ là trông giữ con tin giúp người ta.
Giang Nhược hỏi dứt khoát:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-he-dang-yeu/1987616/chuong-309.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.