NGOẠI TRUYỆN 1:
Mười năm sinh tử mờ mịt, không nhớ nhung, tự khắc khó quên.
Gửi vong thê Nguyễn Nguyễn, thấy chữ như gặp người:
Bấm tay tính toán, nàng cùng ta đã chia ly mười năm có thừa, ta mới tin tưởng nàng cùng ta đã sớm cùng nàng cách xa mãi mãi, sông núi lẻ loi nhìn thấy ta một mình không khỏi mỉm cười, hôm qua A Hoan nói với ta, trên Thanh Nhai sơn có một mảnh sáng, ta vô cùng vui mừng.
Mấy lần nhớ đến nàng năm đó oán ta, hận ta, trong mắt loang lỗ mờ mịt, " Thiên trường địa cửu cũng chỉ có thế, nhưng nỗi hận thì vô tận.", cho tới bây giờ khi viết thư cho nàng, cũng không giấu nổi nỗi hối hận, ta đã không còn có cơ hội làm lại, đứng một mình dưới gốc mai tự nuối tiếc.
" Từng trải qua sóng lớn, chỉ có Vu sơn, không có mây."
Hơn hai mươi năm trước, trong một khoảnh khắc, ngày xuân yến bên con suối nhỏ, nàng một thân hồng y rực rỡ, sáng chói động lòng người, thẹn thùng đáng yêu, đến tận bây giờ, bạch nguyệt quang là nàng, nốt chu sa cũng là nàng, giấc mộng bên gối cũng là nàng.
Lão tướng quân cùng ca ca nàng ta đã sắp xếp tốt.
Nàng mang thai mười tháng vất vả hạ sinh, là một tiểu công chúa.
Chỉ kém một chút,
Năm đó chỉ có một bước, nàng và ta có thể đi đến bạc đầu.
Nàng có trách thì trách đến vương vô tình, ta không biết yêu mình, cũng không biết yêu người, đối với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-han/3123244/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.