11
Không có chuyển phát nhanh nào cả, nhưng có một người đàn ông.
Đứng trước cửa nhà tôi như một bức tường vậy.
Tôi muốn nhanh tay đóng cửa lại, nhưng anh ta quá nhanh mắt, cộng với việc tôi vừa bị cảm lạnh không còn sức, thế là anh ta đã lẻn vào thành công.
Lúc này, tôi mới nhìn thấy, thì ra mẹ hắn cũng tới.
Tôi choáng váng đầu óc!
Dùng ánh mắt như muốn hỏi người đàn ông rằng: "Anh đây là chuẩn bị đưa theo mẹ anh đến để cưỡng ép sao?"
Nhưng mà, khi nhìn về phía mẹ anh ta, thì tôi lập tức nở một nụ cười tiêu chuẩn lộ ra tám cái răng, cũng không thể để cho mẹ anh ấy xem thường những nhân vật tầm thường mà bé nhỏ như chúng tôi được.
Đầu có thể vỡ máu có thể chảy, nhưng không thể làm cho người dân bình thường như chúng tôi mất mặt được.
Giang Sướng nói: "Nghe nói em bị cảm, mẹ tôi liền xung phong chủ động kéo anh đến chăm sóc em."
Cái đó là không cần thiết.
Tôi vội vàng từ chối: "Làm sao lại có thể không biết xấu hổ như vậy! Dì đây là người lớn, làm gì có chuyện người lớn phải chăm sóc đặc biệt cho người trẻ được, ở cổ đại đây là muốn giảm bớt tuổi thọ mà."( thật ra nó là chiết thọ ý, nhưng mà mình không hiểu nên đã sửa lại.)
Tiếp theo, tôi nhỏ giọng nói thầm: "Tôi còn muốn sống thêm vài năm nữa."
Giang Sướng âm thầm đẩy mẹ anh ta một cái, hai mẹ con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-giau-duoc-nhip-tim/2795194/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.