Kiều Úy Dân năm nay đã ngoài 40 tuổi, bởi vì tuổi trẻ chính là bộ dáng soái khí, cho nên mặc dù đã có tuổi cũng không quên chăm chút, vô luận là ở nhà hay ở bên ngoài, trên người luôn xịt nước hoa,tóc cũng bóng loáng.
Chỉ là tướng từ tâm sinh, hắn chính là một tên háo sắc khó lòng sửa đổi, nhìn qua nhiều ít có chút đáng khinh, đặc biệt đã từng này tuổi mà trên mặt lại không có một cọng râu, lại phối với nụ cười kia của hắn, nhìn qua giống tên thái giám.
"Ba, con vừa mới chính là có lòng tốt hỏi chị một câu, không nghĩ tới chị lại hùng hổ doạ người như vậy." Kiều Hồng Diệp không chút nào để ý bỏ đá xuống giếng.
Ba mẹ đã sớm nói cho cô biết thân thế của Cảnh Vân Chiêu, nếu là chị ruột của mình thì cũng thôi đi, nhưng cô ta chỉ là do mẹ từ bên ngoài nhặt về!
Mẹ nói, Cảnh Vân Chiêu là dùng để thay cô ta chắn sát, nếu là như vậy, nên có giác ngộ của một người hầu! Dựa vào cái gì mà muốn áp đảo cô ta ở khắp mọi nơi?
Các giáo viên trong trường học đều nói hai đứa con gái nhà họ Kiều đều rất thông minh, đặc biệt là Cảnh Vân Chiêu! Mỗi lần nghe được lời này, lòng cô ta dường như có ngàn vạn con kiến đang gặm cắn, hận không thể nói cho mọi người, Cảnh Vân Chiêu chỉ là một tên con hoang đê tiện!
Nhưng cô ta biết, dù cô ta có nói như vậy, người khác cũng chỉ sẽ nói Cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-trong-sinh-thinh-sung-than-y-thuong-nu/2430598/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.