Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lý Đại Bảo xông tới dùng sức bẻ tay Liễu Phán Nhi, Lý Dung thì chạy qua đoạt lại Lý Nam từ trong ngực Liễu Phán Nhi.
Liễu Phán Nhi không nói câu nào, chỉ ngẩng mặt lên nhìn trời xanh, nguyên thân đúng là tạo nghiệp ghê quá mà! Con trai con gái hiểu chuyện như thế, cho dù không phải con ruột nhưng chúng đều là những tiểu hài tử ngoan ngoãn trọng tình trọng nghĩa. Ấy vậy mà chúng lại bị hãm hại đến mức gầy trơ cả xương, đề phòng mẹ kế như kẻ trộm!
Liễu Phán Nhi thấy bọn nhỏ hận nàng, phòng bị nàng, có nói nhiều hơn nữa thì cũng không thể thay đổi được ấn tượng của mấy đứa đối với nàng, vậy thì phải hành động thôi.
Liễu Phán Nhi tìm được chén sứt với những chiếc đũa nằm rải rác trên mặt đất, nàng gói chúng lại chung với các bọc đồ rồi vác cả trên lưng mình: "Trước mặt chắc sẽ có nguồn nước, chúng ta đi nhanh lên một chút, không chừng lại bắt được cá đấy!”
Liễu Phán Nhi đi phía trước, Lý Đại Bảo và Lý Dung cõng muội muội đệ đệ theo sát phía sau, không phải vì luyến tiếc mẹ kế ác độc mà mẹ kế ác độc giữ đồ đạc của chúng cả rồi.
Liễu Phán Nhi đã thấy đói bụng, nàng đi vào trong rừng, chuẩn bị tìm đồ ăn.
Lý Dung nhíu mày, run sợ trong lòng: "Đại ca, có phải mẹ kế gói đồ của chúng ta lại rồi định một mình chạy đi mất không?"
Lý Đại Bảo nghe thấy thế cũng sợ hết hồn, gọi với lên với bóng lưng của Liễu Phán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-ton-tram-ty-vat-tu-me-ke-dua-con-trai-chay-nan-khong-gian/3865748/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.