Mục Dục Vũ hốc mắt đột nhiên liền mơ hồ , qua nhiều năm như vậy, trải qua quá nhiều nỗi cô độc khó có thể tưởng tượng như vậy, hắn vẫn còn nhớ rõ cô gái mười sáu tuổi trong trí nhớ, cũng là lớn tiếng như vậy gọi tên của hắn, cô cho tới bây giờ không hề cố kỵ, không nghĩ qua ở trước nơi công cộng gọi tên của hắn có gì không tốt, giọng cô the thé, kỳ thật căn bản không thích hợp lớn tiếng gọi tên người, nhưng mà đã nhiều năm, chỉ có cô gọi vậy, giống như hận không thể để toàn thế giới đều biết tên hắn, hận không thể để toàn thế giới đều nghe được, giọng nói khi cô gọi hắn. 
Mục Dục Vũ, em thích anh. 
Mục Dục Vũ, anh nhớ kỹ phải thật vui vẻ.” 
Có một đoạn thời gian rất lâu về sau, Mục Dục Vũ đều nhớ rõ cảm giác cái lần ngắn ngủi nắm đôi bàn tay Nghê Xuân Yến này. Ngay tại buổi tối hôm đó, hắn biết trụ cột trong trái tim hắn đang dần dần sụp đổ, hắn tinh tường nghe được âm thanh khi nó gãy , hắn cảm thấy đó là nỗi đau chẳng thể nói thành lời. Đó là một loại đau đớn chân thật, rõ ràng không có vết thương, rõ ràng chẳng phải một căn bệnh, nhưng nó lại chẳng thể ngừng được đớn đau, bắt đầu từ vị trí trái tim, giống như có từng vòng từng vòng sắt thiết chặt quanh trái tim, đôi mắt hắn vì đau đớn mà biến thành màu đen, mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra. 
Lạnh lẽo ẩm ướt , làm người ta cảm thấy khó chịu. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-song-song/756679/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.