“Mục Dục Vũ bỗng nhiên cảm thấy trong lòng như có mèo cào, ngứa , có chút vội vàng khát vọng, nhưng hắn lại không muốn đối mặt với loại cảm xúc này, hoặc là nói, hắn không nghĩ được khát vọng thình lình này hướng về cái gì” 
Chị Dư nói không sai,thức ăn Nghê Xuân Yến làm dù sao cũng cách mấy giờ, đun nóng một lần nữa sau đồ ăn lá cây đều ủ rũ , nhưng Mục Dục Vũ khi ăn lại cảm thấy ngon miệng lạ kì, liền như thiếu niên mỗi khi ăn cơm đều ăn đồ ăn thừa, nhìn qua đầy bụi đất, nhưng hương vị lại ngon đến vậy, dường như lắng đọng lại khói lửa, tích góp từng tí một trí nhớ, cắn xuống không có vị mới mẻ như vậy, nuốt vào bụng sau lại làm đầu lưỡi lưu lại mùi vị khó quên. 
Mục Dục Vũ đã nhớ không nổi chính mình có bao nhiêu năm chưa ăn qua đồ ăn thừa , nhưng nếu hắn là Mục Dục Vũ lúc trước, khi hắn vẫn là thằng nhóc nhỏ bị ba đuổi đánh ra ngoài cửa, có một đoạn thời gian rất dài, trên bàn cơm ở gia đình bác, hắn cơ hồ chỉ có thể ăn đồ ăn thừa. Bác và dượng của hắn đã trải qua thời ấu thơ thiếu thốn của những năm đầu cải cách ở Trung Quốc, đợi cho đến khi trưởng thành mỗi khi tự nấu ăn lại dưỡng thành một thói quen , dường như vĩnh viễn khống chế không tốt phân lượng nguyên liệu nấu ăn, không phải làm quá nhiều thì chính là làm quá ít, nhưng hai vợ chồng đều cố tình keo kiệt, đó là trên bàn không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-song-song/756678/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.