Vừa mới quay đầu lại, Tô Ngữ liền sững người.
Chỉ thấy Khương Kỳ ngồi ở trên ghế, nhìn chằm chằm vào cô, đồ ăn trên bàn một chút cũng không động vào.
“Ăn cơm đi. Còn chưa lạnh đâu.” Khương Kỳ nói.
Tô Ngữ đột nhiên không biết nên nói cái gì, gật đầu rồi ngồi xuống.
Khương Kỳ múc hai bát cháo, để một bát ở trước mặt Tô Ngữ, rồi mới tự mình ăn.
Hai người im lặng ăn cơm, đều không nói chuyện với nhau.
Sau khi ăn xong, Tô Ngữ đun thuốc cho Tô Ngôn, rồi dọn dẹp phòng bếp.
Khi đun thuốc, Tô Ngữ chú ý tới ấm sắc thuốc mới tinh, chắc là Khương Kỳ ở trấn trên mới mua về.
Nhìn ấm sắc thuốc, Tô Ngữ cảm thấy trong lòng ấm áp.
Khương Kỳ tuy rằng trầm mặc ít nói, nhưng tâm tư lại tỉ mỉ, suy xét chuyện gì cũng chu đáo.
Đem thuốc bỏ vào trong bát, chờ nguội, Tô Ngữ mới mang thuốc vào phòng.
Nhìn Tô Ngôn uống thuốc xong, nói chuyện với em ấy một lát, chờ em ấy ngủ say rồi, Tô Ngữ mới nhẹ nhàng bước ra ngoài.
Bên ngoài trời đã đen thui, Tô Ngữ đứng ở cửa phòng Khương Kỳ, có chút do dự.
Từ lúc trở về cô không có nhàn rỗi, cố hết sức bỏ qua chuyện ban đêm ngủ ra sao.
Bỏ qua thì bỏ qua, nhưng chuyện gì tới cũng sẽ tới.
Tô Ngữ hít sâu một hơi, mới đẩy cửa phòng ra. Phòng của Khương Kỳ cùng phòng cô giống nhau, một cái giường, một cái tủ nhỏ, thứ gì khác cũng không có.
Lúc này Khương Kỳ dựa vào thành giường, khoanh tay trước ngực, đôi mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-nong-nu-lam-ruong/1019192/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.