Nghĩ đến chuyện này, Tô Ngữ ủ rũ đi về phòng, vừa ăn cơm xong thì thất thần, tâm trạng này kéo dài đến tận ngày hôm sau.
Vì nghĩ đến chuyện này, Tô Ngữ cả đêm không ngủ.
Trời còn chưa sáng, Tô Ngữ đã nghe được âm thanh mở ra cửa phòng, sau đó là tiếng bước chân bên ngoài.
Tô Ngữ vội vàng mặc xong quần áo rồi mở cửa, đúng lúc nhìn thấy Khương Kỳ chuẩn bị đem cửa đóng lại, để đi ra ngoài.
“anh đi làm gì vậy?”Tô Ngữ kinh ngạc, trời còn chưa sáng, anh ta muốn đi đâu?
“Tôi đi lên trấn.”Khương Kỳ kinh ngạc khi nhìn thấy Tô Ngữ đi ra ngoài, tiếp tục nói “Tôi đi lên trấn bán 2 con gà rừng, và hươu sừng tấm, chờ đưa Tô Ngôn về rồi, chút lương thực này cũng không đủ cho ba người ăn.”
Tô Ngữ nghe xong, trong lòng nhất thời cảm động, Khương Kỳ vậy mà đã nghĩ đến chuyện này, cô lo lắng một đêm, nhưng kết quả vẫn không nghĩ ra được gì.
“Tôi đi cùng anh, tôi còn chưa lên trấn trên bao giờ”Nói đến việc này, Tô Ngữ thấy có hơi ngượng ngùng.
Nguyên thân Tô Ngữ sống 15năm, nhưng chưa từng tới thị trấn bao giờ.
Mỗi lần Lý thị đi lên trấn trên mua đồ, trước nay đều không mang theo cô cùng Tô Ngôn.
Nhìn thấy tia mong đợi trong mắt Tô Ngữ, Khương Kỳ dứt khoát gật đầu“ chỉ cần cô không sợ mệt là được.”
Cho tới khi đi rồi, Tô Ngữ mới hiểu sâu sắc ý tứ của câu không sợ mệt là như thế nào.
Họ sống ngay lối vào của thôn, sau khi đi ra khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-nong-nu-lam-ruong/1019186/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.