“Anh làm gì vậy?” Tô Ngữ nhíu mày, người này là điên rồi à?
Anh có biết biểu hiện của mình lúc này khủng khiếp như thế nào không? Nếu là người khác chắc chắn bị anh hù chết ngắc rồi .
“cô lấy mặt dây chuyền ngọc bích này ở đâu ra?” giọng nói của Khương Kỳ lạnh băng băng, ngay cả khi hỏi Tô Ngữ, cũng không rời mắt khỏi mặt dây chuyền.
“anh vừa mới đi, thì có ba con hổ tới, hai lớn một nhỏ.”Tô Ngữ vỗ vỗ tay của mình, không để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của Khương Kỳ, tiếp tục nói: "Chỉ là tôi gầy quá, trên người không có mấy lạng thịt, da bọc xương mà, tôi nghĩ chúng nó ngại mỏi miệng, mặt dây chuyền ngọc bích này là do tiểu hổ đưa cho tôi chơi."
Tô Ngữ nói xong một hơi, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Khương Kỳ, cô cười trộm trong lòng, dám ném tôi ở đây, tôi sẽ khiến cho anh lo lắng.
Ai dè, Khương Kỳ nhìn cô từ trên xuống dưới, gật gật đầu, nghiêm túc nói: “ thì ra người gầy còn có ưu điểm này,sau này ăn ít đi một chút, tiếp tục duy trì nhá.”
Tô Ngữ chỉ cảm thấy tức nghẹn họng.
Đây là đàn ông cái gì? Có ai lại cùng vợ mình nói chuyện như vậy không?
Tô Ngữ tức giận quay đầu đi, không thèm để ý đến Khương Kỳ nữa.
Thấy vậy, Khương Kỳ cũng không nói nhiều, đem mặt dây chuyền bằng ngọc đeo vào cổ, nhặt con hươu sừng tấm trên mặt đất lên, xoay người đi ra khỏi thung lũng.
“Đi thôi.”
Tô Ngữ đợi một hồi lâu, không thấy Khương Kỳ đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-nong-nu-lam-ruong/1019185/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.