Ba người ba đôi tay, Lương Đại Lang và Tiết Thải phụ trách phân dược liệu thành từng loại, Bạch Lê Hoa thì lựa trong từng loại dược liệu thành loại tốt và loại kém. 
Tốt thì phơi khô đổi lấy tiền, còn loại kém thì trồng xuống đất. 
Đến lúc đó cắt rễ trồng vài mảnh ruộng dược thảo. 
Nhưng biện pháp này sẽ không dùng lâu dài được, chỉ cần có người thấy bọn họ kiếm lời thì sẽ làm theo, đến lúc đó chắc chắn trong thôn Chu Tiên sẽ có nhiều người trông dược thảo. 
Vậy hiếm có thì sẽ mắc tiền, nên giá cả chắc sẽ không đến nỗi nào. 
Nhưng Bạch Lê Hoa không lo, bây giờ quan trọng nhất là thiếu bạc. 
Hơn nữa, nàng nhận biết được dược liệu tốt hơn so với nhiều người trong thon Chu Tiên. 
Sau khi tuyển xong dược liệu thì Lương Đại Lang liền cầm cuốc xuống ruộng trồng dược liệu. 
Buổi tối nàng làm một nồi thịt thỏ thơm cay xè. 
Tất nhiên ngon đến nỗi cả dĩa cũng liếm sạch. 
Vì bọn họ chuẩn bị bán cá và dược thảo, nhiều đồ nên không thể đi chung. Lúc Cát Lại Tử đi thì đem thỏ, gà rừng và da hổ đi bán rồi đem bạc về cho bọn hắn là được. 
Trước khi đi, Cát Lại Tử còn trêu ghẹo, “Các ngươi không sợ ta sẽ lấy bạc của các ngươi, hay là bán năm lượng chỉ đưa cho các ngươi ba lượng sao?” 
Bạch Lê Hoa cười nói, “Ngươi là loại người gì chúng ta còn không biết sao? Nếu ngươi thật sự thiếu chút bạc này thì lấy hết đi cũng không sao.” 
Cát Lại Tử này, tuy dáng vẻ lưu manh, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-lam-ruong-vo-nha-nong-than-y-xau-xi/757823/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.