Nghe vậy, Lương Đại Nương vẻ mặt trắng bệch, run run nói: “Xong rồi...” 
“Sao?” 
Nhìn ánh mắt dò hỏi của mọi người, biểu tình Lương Đại Nương hơi hoảng hốt, người mấy chục tuổi mà nhìn như hài tử làm bậy, xoắn góc áo không biết làm sao. 
Lúc trước, khi biết Lý Tiểu Ngọc mang thai, trong lòng nàng đau lòng, không muốn hài tử trong bụng bọn họ chịu ủy khuất, thấy nam nhân dẫn đại phòng vào nhà thương lượng chuyện phân gia thì trong lòng khó chịu nên đã đem tiền để dành đóng học phí cho Đại Lang đưa cho Tiểu Ngọc để cho bọn họ mua chút đồ ăn bồi dưỡng. 
Lúc ấy bà nghĩ trong tay Béo Nha còn bạc để mở cửa hàng nên bọn họ cũng không đến nỗi nào. 
Nhưng bọn Tiểu Ngọc thì khác, cả hai người đều khó khăn lại còn mang thai. 
Ai biết béo nha lại đem toàn bộ 85 lượng bạc cho nhị phòng. 
Mà Lý Tiểu Ngọc, trước khi đi cũng không trả hai lượng bạc kia cho nàng. 
Bây giờ muốn nộp thuế, đóng học phí, năm miệng ăn, trong nhà chỉ còn dư lại mấy chục tiêu vặt, lại không có ruông nước, làm sao sống nổi đây. 
Lương Đại Nương bắt đầu rơi nước mắt. 
Lương lão cha trực tiếp đứng lên, vừa ôm ngực vừa mắng Lương Đại Nương, “Sao bà hồ đồ như vậy! Lấy cái gì cũng không thể lấy bạc kia chứ! Hai vợ chồng hắn hai tay hai chân khỏe mạnh, trong đất có hoa màu có thể thu hoạch, sao có thể bị đói được?” 
Tất nhiên là tức không chịu nổi.. 
Nhìn hiện trạng trong nhà, tay chân Lương Đại Nương luống cuống, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-lam-ruong-vo-nha-nong-than-y-xau-xi/757803/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.