Ở bên Lương gia, vì vội vàng phân gia nên đã chia hết đất và tiền, bây giờ mới để ý đến hiện trạng bi thảm sau này.
Lương Nhị Lang và Lý Tiểu Ngọc bên kia thì thật dễ dàng, được chia hai khối đất hoa màu mọc tốt, trên người lại có bạc, không phải lo chuyện đóng thuế.
Còn bọn họ thì tiền không có một đồng, trong nhà lại có 5 miệng ăn, luá mì thì để đóng thuế nặng nề, Lương Đại Lang đi thư viện cũng cần tiền.
Làm sao sống đây.
Người Lương gia mặt ủ mày ê ngồi một đống.
Lương Đại Lang lúc này cũng có chút hối hận sao mình lại đem hết tiền ra, khiến cho hoàn cảnh trong nhà khổ sở, nhị phòng thì giàu có, không khỏi áy náy, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có một biện pháp:
Hắn nói: “Cha, nương, con nghĩ con sẽ không đi thư viện nữa, chờ lúa mạch để vào kho rồi ta lên thị trấn tìm công nhật mà làm!”
Thật ra nếu nói tới chuyện phân gia thì nhị phòng đúng là không biết xấu hổ, nhưng Lương Đại Lang vẫn không thể oán hận bọn họ.
Bây giờ Tiểu Ngọc đang mang thai, muốn phân ra tự mình sống cũng không có gì đáng trách.
Mấy năm nay trong nhà rõ ràng là khổ cực nhưng vì hắn hiếu học nên vẫn duy trì đóng học phí ba lượng bạc một quý, lại còn phải đóng thuế, có năm gặp thiên tai cả nhà phải đói bụng, hắn đã liên lụy người trong nhà quá nhiều.
Không nhìn biểu tình khiếp sợ của người trong nhà, Lương Đại Lang tiếp tục tính toán, “Con nghĩ có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-lam-ruong-vo-nha-nong-than-y-xau-xi/757802/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.