Bạch Ngọc Lan truy hỏi: “Ngươi xác định thai nhi không có việc gì sao? Không phải nói nước Đoạn Trường Thảo chỉ cần một giọt sẽ chết sao?”
Có vẻ như nhận ra lời mình nói không đúng, lại nhanh chóng giải thích, “Ta cũng chỉ nghe Thư tiên sinh giảng.”
Đại phu không vui nói: “Nhà của chúng ta nhiều thế hệ làm nghề y, lão hủ đã hành y ba mươi năm, cái khác không dám nói, chút bản lĩnh này vẫn phải có.”
Bạch Ngọc Lan thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại xác nhận tình trạng của mình.
Đại phu nói, “Cô nương trúng độc không sâu, lại giải cứu kịp thời, không sao.”
Nhìn hai vị nữ quyến, lại đi xem Bạch Diễn Trung.
Nhìn thấy nơi tay hắn che lại, nhìn sắc mặt hắn xám trắng, đều là nam nhân hắn không khỏi cũng thấy đau dưới dáng, nổi lên đồng cảm, “Ai mà có thể độc ác hạ tay nặng như vậy.”
Nếu trúng vào điểm yếu, Bạch lão gia này chỉ sợ đời này không thể làm nam nhân nữa.
Bạch Diễn Trung nghe xong lời này, sắc mặt càng them khó chịu. Hừ lạnh nói, “Ta nuôi được một nữ nhi tốt quá mà.”
“Chỉ sợ là ta có phụ thân quá tốt đi!” Bạch Lê Hoa hừ lạnh một tiếng, “đầu của tướng công ta bị thương, nếu ta không làm gì đó, chỉ sợ lúc này chúng ta đều là hai thi thể lạnh lẽo đi!”
Nàng thần sắc thẳng thắn vô tư, thú nhận trực tiếp việc mình đã làm.Bạch Ngọc Lan lúc này không còn giả bộ nhu nhược, mạnh mẽ không màng đến thân bệnh chỉ trích, “Rõ ràng là ngươi ác độc, ra tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-lam-ruong-vo-nha-nong-than-y-xau-xi/757748/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.