Trình Uyển Thu dùng ánh mắt ý bảo nữ nhi đừng nóng vội.
Tuy rằng khi nàng phát hiện Bạch Lê Hoa sống cũng không quá khổ cực cũng có chút tự trách mình lúc trước sơ ý, nhưng cũng không phải thực sự tức giận.
Lúc trước nàng không thích Đại nữ nhi này, chủ yếu là sợ nàng được Bạch Diễn Trung sủng ái mà làm cho mẫu tử các nàng không có chỗ đứng.
Nhưng bây giờ trong bụng mình có thai hài tử, tương lại người sở hữu gia sản Bạch gia đều là mình, sao còn phỉa sợ một nha đầu đã xuất giá chứ.
Chẳng qua nếu người đã tới, nàng cũng không ngại cho nàng thấy rõ một chút.
Rốt cuộc nàng ở trong mắt Bạch Diễn Trung chính là ôn nhu, hiền huệ, có lý lẽ.
Lúc này thấy người tới, chạy nhanh đi lên đi, “Ngươi đứa nhỏ này, tới là tốt rồi, còn đem theo đồ làm gì.”
Bạch Lê Hoa từ xa đã thấy bọn họ hoà thuận vui vẻ ngồi ở trên ghế mây, tiểu nương Trình Uyển Thu mặt thẹn thùng, Bạch Ngọc Lan thất thần, còn Bạch Diễn Trung vẻ mặt vui mừng, mặt mày hồng hào, làm gì giống như có bệnh.
Không biết Bạch Ngọc Lan tại sao lại muốn nàng về nhà.
“Chúng ta đi mua chút đồ trong nhà, vừa lúc gặp muội muội nói thân thể cha không khỏe, trong lòng lo lắng nên tự mình đến thăm một chút.” Bạch Lê Hoa cười đem lòng heo dưa lên, “Đây là một chút tâm ý của ta, cha và di nương đừng ghét bỏ mới được.”
Bạch Ngọc Lan chột dạ nhìn thoáng qua mẫu thân nhà mình, nhanh chóng giải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-lam-ruong-vo-nha-nong-than-y-xau-xi/757741/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.